Cực Phẩm Thần Y

Chương 167


trước sau

Chương 167

 

Sắc mặt Hứa Thành Sâm tái xanh, mặt trầm xuống, nói: “Quân Bình, sau này người của nhà họ Hứa chúng ta không được có bất cứ quan hệ gì với Lý Vũ Minh nữa, nghe rõ chưa?”

 

“Vâng ạ.” Hứa Quân Bình thở dài, xem ra ông cụ đã tức giận thật rồi, vốn ông ta còn muốn mai mối cho Hứa Mỹ Hòa và Lý Vũ Minh, bây giờ xem ra đã không còn cơ hội, muốn trách thì chỉ có thể trách Lý Vũ Minh nhân phẩm quá thấp kém, lòng dạ quá hẹp hòi.

 

Lúc này Hứa Thành Sâm mới hài lòng nở nụ cười, nói với Trần Gia Bảo: “Cậu Trần, trình độ y thuật của cậu quá siêu nhiên, hơn nữa mọi người mới chỉ nghe đến tiếng tăm của Thiên Hành Cửu Châm, ai cũng rất tò mò, không biết cậu Trần đây có thể giảng giải cho chúng tôi vừa rồi cậu đã châm cứu cho ông bạn này bằng nguyên lý gì không? Cũng để chỉ điểm cho mọi người một hai.”

 

Mọi người đều rúng động, biết cơ hội này rất khó được, trong lòng đều cảm kích Hứa Thành Sâm.

 

Ngay cả ông cụ mặc áo giao lĩnh cũng vô cùng hiếu kỳ, vểnh tai lên chờ Trần Gia Bảo giảng giải.

 

Trần Gia Bảo đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: “Hầu hết các vị đang ngồi đây đều theo Đông y, đều biết con người do thiên địa âm dương nhị khí mà sinh ra, âm dương cân bằng thì người có sức khỏe, âm dương mất cân bằng thì mắc bệnh. Vì vậy, chữa bệnh Đông y, suy cho cùng chính là điều trị âm dương, đạt tới âm dương cân bằng.”

 

Sau đó Trần Gia Bảo nói tiếp: “Có một câu nói thế này: ‘Một lời nói thật được truyền ra, sau này nó lại thành hàng ngàn hàng vạn những phiên bản khác nhau.’ Sở dĩ Thiên Hành Cửu Châm ảo diệu không gì sánh bằng, chính là vì nó đã trực tiếp tác động lên căn nguyên sinh mạng của thân thể con người, trực tiếp xuống tay từ âm dương nhị khí của cơ thể con người. Vừa rồi khi tôi châm cứu cho ông lão, tôi hạ châm, cho xoay tròn từ trái sang phải để lấy dương điều âm, xoay từ phải sang trái để lấy âm điều dương, khiến thân thể con người quy về âm dương cân bằng mà thôi, nên hiệu quả rất rõ ràng.”

 

Hứa Thành Sâm như bừng tỉnh, cảm thán nói: “Chân lý phải đơn giản, phải hay chứ không được rườm rà rắc rối. Mặc dù Trần tiên sinh nói ra rất đơn giản, nhưng đối với chúng tôi, e rằng dù có tốn cả đời cũng không cách nào đạt tới trình độ của cậu Trần, xấu hổ, thật là xấu hổ.”

 

Mọi người đều lũ lượt gật đầu, lúc này mới hiểu ra, bản thân bọn họ không chỉ chênh lệch với Trần Gia Bảo về phương pháp châm cứu, mà cả tầm nhìn, quan điểm cũng khác nhau một trời một vực.

 

Nói cách khác, bọn họ phải dựa theo tuần tự để chữa bệnh, còn Trần Gia Bảo thì trực tiếp một châm chữa bệnh, khác biệt rõ rành rành!

 

Trong mắt mọi người ở đây, hình tượng của Trần Gia Bảo đã trở nên cao lớn hơn bao giờ hết.

 

Hứa Mỹ Hòa siết chặt tay thành quả đấm, lẩm bẩm:

“Trần Gia Bảo, mặc dù bây giờ tôi còn kém hơn anh rất nhiều, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày tôi vượt qua anh!”

 

“Cậu Trần, tôi họ Kiều, xem như có chút tiếng tăm ở Hồ Chí Minh, sau này cậu đến Hồ Chí Minh chơi thì có thể đến nhà họ Kiều nhé, rất dễ tìm.” Ông cụ mặc áo giao lĩnh cười khà khà mà nói, hiển nhiên là vô cùng hào hứng.

 

“Được, sau này nếu có việc cần thì tôi sẽ đến Hồ Chí Minh.” Trần Gia Bảo thuận miệng đáp một tiếng, lời của ông cụ mặc giao linh, cũng chính là ông cụ nhà họ Kiều, nghe như ông ấy rất có quyền thế ở Hồ Chí Minh vậy.

 

Ông Kiều càng vui vẻ hơn, vỗ vai Trần Gia Bảo, sảng khoái cười nói: “Vậy nhớ giữ lời đấy nhé, tôi đợi cậu Trần đến chơi.”

 

Sau khi nói xong, ông Kiều và Tiểu Vương rời khỏi đây.

 

Trần Gia Bảo xoay người nhìn về phía Hứa Thành Sâm, nói: “Bây giờ, có phải chúng ta nên thực hiện vụ cá cuộc rồi không.”

 

Hứa Thành Sâm ngẩn người, vừa rồi vì quá phấn khích, quá chấn động nên quên mất mình vẫn còn vụ cá cược với Trần Gia Bảo, giờ thì bị Trần Gia Bảo nói một câu kéo về thực tế, trong lòng Hứa Thành Sâm nhức nhối không thôi, cười khổ nói: “Thôi thôi, ai bảo tài nghệ nhà họ Hứa không bằng người khác chứ.”

 

Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, Hứa Thành Sâm thua mà vẫn hào phóng thừa nhận, cho dù phải lấy Hỏa Tinh Thảo đưa cho người ngoài cũng dứt khoát không nói hai lời, có thể thấy được Hứa Thành Sâm rất có khí độ, bụng dạ rộng lớn.

 

Một lúc sau, Trần Gia Bảo, Hứa Thành Sâm và hai bố con Hứa Quân Bình cùng nhau rời bệnh viện, quay về nhà họ Hứa.

 

Trong phòng họp, các bác sĩ và bệnh nhân vẫn còn chìm đắm trong niềm kích động, hình như bọn họ có cảm giác rằng trận so tài hôm nay sẽ được ghi chép vào trong lịch sử phục hưng của Đông y rồi.

 

Khi về đến nhà chính của nhà họ Hứa, sắc mặt Hứa Quân Bình trông rất khó coi, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng Hứa Thành Sâm lại chau mày xem như không thấy, dẫn Trần Gia Bảo đến kho thuốc của nhà họ Hứa.

 

“Cậu Trần, Hỏa Tinh Thảo ở đây.”

 

Khi vào trong kho thuốc với Hứa Thành Sâm, Trần Gia Bảo ngửi được một mùi thuốc nồng nặc, trong lòng thầm run lên.

 

“Dựa theo quy tắc của vụ cá cược, nếu nhà họ Hứa thua thì cậu có thể chọn một dược liệu bất kỳ trong này, kể cả Hỏa Tinh Thảo, tôi tuyệt đối không nói hai lời đâu.” Hứa Thành Sâm nói rồi ra ngoài ngay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện