Chương 2043
Vũ Nhược Uyên kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Tôi là phụ nữ, hơn nữa lại là phụ nữ rất xinh đẹp. Dù là ở thời đại nào, phụ nữ xinh đẹp sẽ đều nhận được nhiều ưu ái. Vì vậy tôi tin tưởng anh sẽ không giết tôi.”
Trần Gia Bảo cười lắc đầu, nói: “Thực sự là lời tốt lời xấu toàn bộ cô đều nói ra. Nhưng tôi không giết cô không phải là bởi vì cô đẹp, mà là bởi vì cô nói đúng một chỗ, tôi sẽ không thua nhà họ Sầm. Điều này không phải bắt nguồn từ sự tự tin của tôi, mà là phán đoán dựa trên tình hình thực tế.”
Thu Vũ Liên gật đầu lia lịa, con mắt tán thưởng liên tục, nói: “Không sai, Gia Bảo tuyệt đối sẽ không thua.”
Vũ Nhược Uyên không cho là vậy, cười cợt, nói: “Hy vọng thực lực của anh có thể lớn như giọng điệu của anh.”
“Sau này cô sẽ tận mắt chứng kiến.” Trần Gia Bảo nâng ly rượu lên ra hiệu, uống một hơi cạn sạch.
Lại nói Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh bị người ta đánh gãy tay, tin tức cùng nhau nằm viện truyền tới nhà họ Sầm, gây nên một trận phong ba không nhỏ.
Cậu chủ nhà họ Sầm, Sầm Đông Khúc cùng với Phương Hàn Diệc lập tức chạy tới phòng bệnh bệnh viện đa khoa. Chỉ thấy Lư Bảo Quốc cùng Xà Văn Tĩnh hai người đang nằm trên hai giường bệnh khác nhau, trên tay còn bó bột quấn đầy băng, trông cực kỳ khổ sở.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sầm Đông Khúc nhíu mày, ngồi bên cạnh giường bệnh Lư Bảo Quốc, nói: “Anh tốt xấu gì cũng là nhà họ Lư cậu chủ, hơn nữa tĩnh thiếu là khách quý của nhà họ Sầm chúng ta, ở thành phố Văn Lan còn có người dám gây phiền phức cho các anh. Là ai gan to như vậy?”
Sầm Đông Khúc là người thừa kế hợp pháp thứ nhất của nhà họ Sầm, tuổi tác ngoài ba mươi, luôn luôn thành thục thận trọng, tu vi võ đạo cũng đến Cảnh giới tông sư, xem như là kiểu nhân vật thiên tài hiếm thấy.
Lư Bảo Quốc cảm nhận đau đớn trên tay, tàn nhẫn mà nói: “Tôi không biết tên nhóc kia tên gọi là gì, chỉ là anh ta là người nhà họ Vũ, là em trai Vũ Nhược Uyên. Hơn nữa thực lực của anh ta thế mà lại ở cảnh giới tông sư , tôi cùng cậu Tĩnh gộp lại không phải là đối thủ của anh ta.”
Anh
Phương Hàn Diệc nhất thời kinh ngạc một lúc. Sao anh ta không biết Vũ Nhược Uyên còn có một em trai là cảnh giới tông sư?
“Người nhà họ Vũ?” Sầm Đông Khúc khẽ cau mày, nhìn về phía Phương Hàn Diệc, hỏi: “Nhà họ Vũ và nhà họ Phương cùng thuộc Quỷ Y môn, anh có biết nhà họ Vũ có người như vậy không?”
Phương Hàn Diệc lập tức lắc đầu một cái, nghi ngờ nói: “Chưa từng nghe nói, hẳn là nhà họ Vũ bí mật bồi dưỡng thiên tài võ đạo chăng, tuổi còn trẻ đã có thể đạt đến cảnh giới tông sư, đúng là không tầm thường.”
“Hừ, gì mà thiên tài mới không thiên tài .” Sầm Đông Khúc khó chịu nói: “Núi Vụ Ẩn nhà họ Vũ ở tỉnh Trung Thiên còn phải dựa vào nhà họ Sầm chúng tôi thở mà sống. Bây giờ người nhà họ Vũ lại dám đụng đến khách quý của nhà họ Sầm bọn tôi, đúng là không biết suy xét.
Cậu Tĩnh, anh yên tâm, món nợ này tôi giúp anh đòi lại. Trong vòng nửa giờ, tôi lệnh người tìm ra tung tích của bọn họ, dẫn người báo thù cho anh.”
Xà Văn Tĩnh vui vẻ nói: “Vậy thì cảm ơn cậu cả Sầm.”
“Không cần khách khí, anh khách quý của nhà họ Sầm. Nhà họ Sầm nên xả giận giúp anh.” Sầm Đông Khúc lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, bảo bên kia đi tìm tung tích của một cô gái váy trắng mang trường kiếm, tìm được thì lập tức gọi cho anh ta.
Vũ Nhược Uyên trông thật xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài trắng, tay cầm Thất Tinh bảo kiếm, bộ trang phục này cho dù là đi tới đâu thì cũng là độc nhất vô nhị, thu hút ánh nhìn của mọi người, việc điều tra rất dễ dàng, trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, nhà họ Sầm đã tìm thấy nhóm người của Vũ Nhược Uyên đang ở khách sạn Tân Hồ.