Cực Phẩm Thần Y

Chương 226


trước sau

Chương 226

Trong mắt Liễu Đức Thắng loé ra một tia hưng phấn, lần trước ở trên hội đấu giá, bởi vì Trần Gia Bảo xuất hiện đã làm ông ta mất hết mặt mũi, thế nên ông ta sớm đem oán hận chút lên người Trần Gia Bảo. Hiện tại đã có kiếm đạo Tông Sư Cừu Thanh Vũ tự mình đứng ra, Trần Gia Bảo tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!

Cùng lúc đó, có một nam một nữ vừa đi ra khỏi sân bay thành phố Hòa Bình.

Người nam đã đến tuổi trung niên, thế nhưng một thân âu phục của bậc vương công quý tộc đã làm cho thấy hết vẻ thành thục và mị lực trên người ông ta.

Người nữ mặc trên mình một bộ quần jean áo thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn sao cũng thấy như kiểu đến đây du lịch.

Một nam một nữ này, chính là Bá Tước Tu La và Lưu Vũ Tình.

Đột nhiên, Bá Tước Tu La lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình di động, lập tức há miệng vô cùng kinh ngạc.

“Làm sao thế ạ?” Lưu Vũ Tình hiếu kỳ hỏi.

Bá Tước Tu La thu lại biểu tình trên mặt, nghiêm túc nói: “Vừa được tin tình báo nói, mấy ngày trước, Trần Gia Bảo đã giết chết Đồ Bá Thạch. Theo thông tin nhận được, tám giờ tối mai Trần Gia Bảo sẽ xuất hiện ở Hội quán Vọng Giang. Mà Cừu Thanh Vũ vì báo thù cho Đồ Bá Thạch, xác suất ông ta xuất hiện ở đó vào tối mai là rất lớn. Lần này đúng là có trò hay để xem rồi.”

Lưu Vũ Tình cả kinh, lập tức hưng phấn nói: “Truyền thuyết Cừu Thanh Vũ kiếm pháp thông thần, đã đến cảnh giới Tông Sư đó sao, xem ra lần này chúng ta đến đây quả không sai. Con thừa nhận, tuy rằng Trần Gia Bảo có thể giết Đồ Bá Thạch khiến con rất ngạc nhiên. Thế nhưng con dám cá là, ngày mai dưới kiếm Cừu Thanh Vũ, Trần Gia Bảo tuyệt đối sống không qua ba chiêu.”

Tuy rằng cô ta không nói nguyên nhân, thế nhưng Bá Tước Tu La cũng đã hiểu rõ.

Phía dưới Tông Sư, tất cả đều là giun dế!

“Vợ nhỏ, nhà em trang trí cũng đẹp ghê, không nhìn ra được mắt thẩm mỹ của em lại cao thế.”

Sáng ngày hôm sau, dựa theo địa chỉ Liễu Ngọc Anh cung cấp, Trần Gia Bảo đến nhà cô.

Lúc này, Trần Gia Bảo đang ngồi ở trên ghế salông bằng da êm ái, hai chân bắt chéo, đánh giá nơi ở của Liễu Ngọc Anh.

Nhà có hai phòng tiêu chuẩn, trang trí lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, trong phòng khách còn đặt mấy bồn cây xanh, nhìn có vẻ ấm áp, tràn đầy sức sống.

Liễu Ngọc Anh rót cho Trần Gia Bảo một chén nước lọc, trong lòng có chút giận anh, nói: “Cô đây

tốt xấu gì cũng là một bông hoa trong giới cảnh sát, gu thẩm mỹ có thể kém sao? Lại nói, anh thật sự dự định đi chữa bệnh cho mẹ em hả?”

Liễu Ngọc Anh hoài nghi nhìn Trần Gia Bảo, ánh mắt cô như muốn hỏi “Liệu anh có làm được hay không?”.

“Đó là chuyện đương nhiên, anh đây là thần y đấy. Nhất định có thể chữa lành bệnh cho mẹ anh.” Trần Gia Bảo giả bộ ngây thơ nói.

“Đi đi đi, ai là mẹ anh chứ, đó là mẹ em!” Ngón tay Liễu Ngọc Anh véo mạnh bên hông Trần Gia Bảo một cái.

“Ôi trời đất ơi, tính giết chồng hả.” Trần Gia Bảo cố tình kêu to ăn vạ.

Khuôn mặt tươi cười của Liễu Ngọc Anh lập tức đỏ bừng, mạnh mẽ lườm anh một cái, nói rằng: “Hứ, không thèm để ý tới anh nữa, em đi thay quần áo trước đã.”

Nói xong cô ta đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa phòng trong lòng của Liễu Ngọc Anh có chút ngượng ngùng, trái tim cũng nhảy lên thình thịch. Từ khi cô ta sống ở ngoài, ngoại trừ ba cô ta thỉnh thoàng ghé qua thăm, thì đây được tính là lần đầu tiên có người khác phái đến nhà cô ta.

Ánh mắt Trần Gia Bảo sáng lên, nhạy cảm phát hiện ra Liễu Ngọc Anh thế mà không có khóa cửa phòng.

“Lẽ nào, cô ấy cố ý để cửa mê hoặc mình? Vậy có nên đi nhìn nén hay không nên đi nhìn lén thì tốt đây?”

Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Trần Gia Bảo. Lấy tính cách của anh ra mà nói, nếu thật sự muốn xem, sao phải đi nhìn lén?

Không lâu sau, Liễu Ngọc Anh đã từ phòng ngủ đi ra, thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, nhàn nhã, nhìn qua có vè trẻ trung mỹ lệ. Hơn nữa cô ta còn trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày như vẽ, xinh đẹp rung động lòng người.

“Không hổ danh là vợ nhỏ, đúng là rất xinh đẹp. Có lẽ tứ đại mỹ nhân thời xưa cũng chỉ thế này mà thôi.” Hai mắt Trần Gia Bảo sáng lên, thật lòng khen ngợi.

Trong lòng Liễu Ngọc Anh có chút ngọt ngào, cười mắng anh: “Cái đồ lẻo mép.”

Sau khi hai người xuống lầu, Trần Gia Bảo đi mua một túi táo ở siêu thị của tiểu khu, Liễu Ngọc Anh thấy vậy, cảm thấy rất vui vì Trần Gia Bảo tỉ mỉ quan tâm, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu.

Mẹ của Liễu Ngọc Anh là bà Tô Xuân Lan, hiện tại đang nằm điều trị tại bệnh viện an dưỡng ở trung tâm thành phố. Bởi vì thân phận của bà ta có chút đặc thù, thế nên được sắp xếp nằm một mình một phòng bệnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện