Đến cả Hương Giang sau lưng Trần Gia Bảo, nhìn thấy cảnh mấy ông lớn đang cúi đầu phục tùng ở phía trước thì bỗng cảm thấy máu trên người nóng lên.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, nói: “Giống như là mấy người bạn mới đến.
”
Lập tức Phùng Chấn Vũ cung kính cười nói: “Cậu Trần, tại hạ là Phùng Chấn Vũ ở Giang Nghĩa, nghe được đại danh của cậu Trần, cho nên đến đây thấy được phong thái của cậu Trần, hôm nay gặp mặt, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.
”
“Chào cậu Trần, tại hạ là Dương Long của Giang Thiết Hồng.
”
“Thanh Lan của Triệu Tông, bái kiến cậu Trần.
”
“Tại hạ là…”
Bốn ông lớn mới đến lần lượt đi đến chào hỏi Trần Gia Bảo.
Hương Giang đứng ở một bên, trong lòng khiếp sợ không thôi, bốn người này đều không ngoại lệ, đều là ông lớn của thành phố Trường Lâm, cộng thêm mấy người Tưởng Đức Lâm là tổng cộng có11 ông lớn, đã là một nửa đất nước của xã hội đen rồi.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo lạnh nhạt, không nói một câu.
Mấy người Thành Trung liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng nói ra: “Sau này chúng tôi, nguyện ý đi theo cậu Trần, coi cậu Trần là người đứng đầu!”
Trong lòng Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, đã nhìn thấu ý nghĩ của mấy người này, thứ nhất chắc là e ngại thế võ của mình, thứ hai, là muốn dùng mình để đối kháng đầu với Bùi Phong của Vân Tỉnh.
Có điều Trần Gia Bảo cũng đúng lúc cần đến mấy người này, cũng coi là đáp ứng được nhu cầu.
“Được.
” Trần Gia Bảo gật đầu, điều này nói lên từ giờ phút này, anh đã trở thành ông trùm của xã hội đen ở Giang Nghĩa.
Bọn người Thành Trung quá vui mừng, không che dấu được sự vui vẻ trên mặt.
” cậu chủ tuổi còn trẻ, cũng đã nắm giữ được nửa đất nước của xã hội đen, thật là khiến người kinh sợ, nếu như không phải tận mắt thấy thì ngay cả tôi cũng sẽ không tin.
”
Hương Giang xúc động.
Nếu để cho cô biết, Trần Gia Bảo vừa xuống núi tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mất một tháng mà nói, chắc là sẽ càng thêm kinh ngạc.
Đột nhiên, bên ngoài hội quán Vọng Giang, sóng đánh mãnh liệt, kiếm khí tung hoành.
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, cảm nhận được một cỗ kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ, từ xa đến gần, cuồn cuộn mà tới.
Bỗng nhiên, trên vách tường đối diện Trần Gia Bảo, “Ầm ầm” một tiếng, tất cả vách tường cứng rắn lập tức biến thành bột mịn.
Đám người nhao nhao hét một tiếng.
Sau một giây, một người