Mọi người chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi với khuôn mặt thanh tú dễ nhìn đang đứng cách đó không gần cũng chẳng xa, hai tay đút vào túi, thần thái có vẻ lười nhác, vẻ khinh thường trong ánh mắt ấy quả thực mười phần rõ ràng.
Rõ ràng là Trần Gia Bảo.
Thân thể Tô Ánh Mai run lên, xuất hiện vẻ lo lắng.
“Trần Gia Bảo điên rồi sao? Kia chính là trụ cột Yên Kinh nhà họ Cố mà, nhà kinh doanh tài giỏi tiếng tăm lừng lẫy Cố Minh Nhiên, nếu như ông Cố tức giận vậy thì ngay cả nhà họ Tô cũng không cách nào bảo vệ Trần Gia Bảo được, quả nhiên anh là người vừa mới xuống núi nên làm việc có phần hơi lỗ mãng.
”
Nhìn thấy sắc mặt u ám của ông Cố, giữa hai lông mày của ông ta hiện lên một tia giận dữ, Tô Ánh Mai vừa sốt ruột vừa sợ không thể hoàn thành chuyện lớn: “Con mẹ nó, đại ca thật tuyệt vời nha, anh làm trò trước mặt bao nhiêu người trong giới kinh doanh như vậy, ngay cả ông Cố mà anh cũng dám châm chọc, thật sự là không cần mạng nữa à!” Hồ Quốc Minh hét lớn một cách phô trương.
Hàn Đông Vy cười nói: “Yên tâm đi, Gia Bảo chưa bao giờ làm việc thất bại.
”
Hồ Quốc Minh âm thần lắc đầu, anh ta cảm thấy Hàn Đông Vy chỉ là bị tình yêu làm cho đầu óc bị mất trí rồi.
Giữa sân, Phương Hòa Nhiên cười lạnh, anh ta mở miệng khinh miệt nói: “Anh cũng biết đấy, tập đoàn Minh Nhiên là công ty lớn đứng đầu Trung Quốc, nhất là nhãn hàng mỹ phẩm Bách Quả, lại càng nhận được hoan nghênh người tiêu dùng ở khắp nơi, bao nhiêu người muốn đạt được quyền đại diện mà còn không được?”
“Vậy thì thế nào?” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói, chỉ là trong mắt anh hiện lên một vẻ khinh thường.
Tất cả mọi người đều nhíu mày, họ cảm thấy Trần Gia Bảo quá kiêu ngạo rồi, trong lòng bọn họ không vui chút nào.
Phan Phi Uyên lại càng tức giận hơn, nhãn hàng mỹ phẩm Bách Quả đó là tâm huyết của cô, Trần Gia Bảo lại có thái độ khinh miệt coi thường như vậy, rõ ràng là anh đang tỏ vẻ xem thường cô.
Khóe miệng Phương Hòa Nhiên cười lạnh càng rõ ràng hơn, Trần Gia Bảo càng kiêu ngạo thì anh đắc tội với ông Cố lại càng lớn hơn, Trần Gia Bảo không ăn trái cây nữa mà tiếp tục cười lạnh nói: “Vậy anh có biết, chỉ cần bên trong thành phố Hòa Bình muốn tìm một người đại diện cho công ty mỹ phẩm, chỉ cần có thể tìm được người đại diện cho nhãn hàng Bách Quả thì chẳng khác nào ôm lấy một cây ATM, ăn không ngồi rồi cũng có thể kiếm tiền sao?”
“Vậy thì sao nào?” Trần Gia Bảo vẫn luôn khinh người, khóe miệng nhếch lên tỏ ra khinh thường.
Mọi người đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Tô Ánh Mai thở dài, cô vội vàng giậm chân: “Hỏng rồi, cái tên Trần Gia Bảo này thật sự đã đắc tội với ông Cố rồi, với tính tình của ông Cố thì ông ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.
”
Sắc mặt Cố Minh Nhiên trở nên u ám, cho dù là vì lợi ích của Hà