Sắc mặt Diệp Ngọc Trâm biến đổi, đột nhiên hừ một tiếng, bĩu môi một cách tủi thân.
“Như vậy mới đúng chứ.” Trần Gia Bảo cười khẽ, sau đó thả Diệp Ngọc Trâm xuống, kéo theo cô đi ra ngoài, không nói thêm một lời nào.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm tràn đầy oan ức và tức giận, ngay sau đó lo lắng nói thầm: “Trần Gia Bảo, anh cứ tỏ vẻ anh hùng mà đi ra ngoài đi, nhất định sẽ bị Thành Tuấn và Cao Tuấn Hùng đánh cho sống dở chết dở, không làm gì được.
Nếu như tình hình quá nguy hiểm, tôi sẽ đồng ý với Cao Tuấn Hùng trở về thành phố Nam Định, dù sao Cao Tuấn Hùng cũng không dám cưỡng ép tôi.”
Nghĩ đến đây, Diệp Ngọc Trâm mới cảm thấy an lòng một chút.
Ở bên ngoài tòa nhà cao tầng Nhiên Á, Cao Tuấn Hùng đứng ở bên cạnh Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong, phía sau là hơn trăm tên đàn em, tất cả đều như ác ma, rất có khí thế của bang phái mạnh nhất.
Trong lòng Cao Tuấn Hùng rất đắc ý, giơ ngón tay cái ra, hưng phấn nói: “Anh Tuấn, anh thật kiêu ngạo, thời gian ngắn như vậy mà có thể tập hợp được nhiều người như thế này, thật quá đáng để kiêu ngạo.
Bạn thân à, lúc này nhất định tôi phải để cho tên nhóc kia chết không có chỗ chôn.”
Nghĩ đến Trần Gia Bảo, trong mắt Cao Tuấn Hùng thoáng hiện lên thù hận.
“Con mẹ nó, tên nhóc mặt trắng kia dám cướp người phụ nữ của ông đây, ông đây nhất định sẽ băm vằm anh ta thành tám khối, sau đó ở ngay trước mặt anh ta cưỡng ép Diệp Ngọc Trâm.”
Cao Tuấn Hùng liên tục cười lạnh.
Thành Tuấn cười nói: “Sai rồi, đây không phải là kiêu ngạo, thực sự ngạo mạn chính là cậu Trần, nếu như không phải cậu Trần thống nhất thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình thì ông nội tôi và Tưởng Đức Lâm cũng không hợp tác sâu như vậy.
Tôi cũng không có cách nào mượn được nhiều người từ chỗ anh Lâm như vậy.”
Lãnh Minh Phong gật đầu một cái, bày tỏ sự đồng ý.
“Cậu Trần?” Hai mắt Cao Tuấn Hùng sáng lên, đột nhiên nịnh hót nói: “Anh Tuấn, lúc tôi còn ở thành phố Nam Định có nghe qua danh tiếng của cậu Trần, trong lòng tôi đã ngưỡng mộ cậu ấy từ lâu.
Nhưng tôi chưa bao giờ có duyên nhìn thấy cậu ấy, lần này tôi đến thành phố Hòa Bình, ngoài trừ tìm Diệp Ngọc Trâm còn muốn chào hỏi cậu Trần, không biết anh Tuấn có thể cho giới thiệu người em trai này với cậu Trần không?”
Cao Tuấn Hùng vừa nói vừa lấy lòng mà châm một điếu thuốc cho Thành Tuấn.
Thành Tuấn đạp một cái vào mông anh ta, cười mắng: “Mẹ kiếp, ngay cả tôi muốn gặp cậu Trần còn khó, anh xem chuyện đó là trò đùa à mà cũng muốn gặp mặt cậu Trần, mơ đẹp quá đấy.”
Cao Tuấn Hùng lúng túng cười, nói: “Anh Tuấn, tôi vất vả lắm mới có thể đến được thành phố Hòa Bình một chuyến, anh không thể để tôi không làm được gì mà về chứ?”
“Vậy được rồi, tìm cơ hội đi.
Những ngày này anh hãy ở lại thành phố Hòa