“Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cậu chính là cậu chủ của nhà họ Phụng ở thành phố này, thân phận lại vô cùng cao quý, tên Trần Gia Bảo này tính tình kiêu ngạo, căn bản anh ta không hề coi chúng ta ra gì, nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận mới được, huống chi là Võ Nghiêm Bình đã chết trong tay Trần Gia Bảo, sự hận thù này nhất định phải báo thù!”
Đột nhiên, sau lưng Phụng Minh Luân xuất hiện một vị cao thủ là “Thông u hậu kỳ” trong mắt chứa đầy sự thù hận.
Ông ta tên là Sơn Long Tứ, là anh em đồng môn của Võ Nghiêm Bình, sau nghe đến tên của người anh em đã chết trong tay Trần Gia Bảo, ông ta vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ, ngay lập tức ông ta tự mình đứng ra ý muốn đi theo Phụng Minh Luân đến thành phố Hòa Bình để tìm Trần Gia Bảo báo thù.
Phụng Minh Luân hít sâu một hơi, anh ta cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng mình, con ngươi đảo qua một vòng, nhỏ tiếng nói: “Vừa nãy là do tôi quá tức giận rồi, suýt chút nữa thì tâm trí tôi không thể kiểm soát được lửa giận, bây giờ tôi đã có cách để đối phó Trần Gia Bảo rồi.
Đầu tiên, chúng ta phải làm cho anh ta vừa lòng hả dạ đã, sau đó sẽ làm cho anh ta mất mặt.”
Phụng Minh Luân nhìn về phía Trần Gia Bảo cười lạnh hai tiếng.
Giữa sân, Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, anh nhìn về phía Tô Văn Quân, nhàn nhạt nói: “Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, ông đồng ý hay là không đồng ý đây?”
Sắc mặt Tô Văn Quân lại biến đổi, ông ta không nghĩ tới ngay cả Phụng Minh Luân cũng đã ra mặt rồi, âm thầm thở dài một hơi, trong lòng cân nhắc vài lần, cuối cùng ông ta giống như quả bóng cao su bị nhụt chí, nói: “Tôi.
.
.
.
.
.
tôi đồng ý.”
“Rất tốt, từ nay về sau, Ánh Mai làm người thừa kế nhà họ Tô, một năm sau, cô ấy sẽ quản lý nhà họ Tô, những người nào không đồng ý thì những người đó chính là đang đối đầu với Trần Gia Bảo tôi đây.” Trần Gia Bảo gật đầu, khóe miệng anh lộ ra một tia cười cợt, khí thế cũng thu hết lại.
Nhất thời Tô Văn Quân thở phào nhẹ nhõm.
Hai người Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm liếc nhìn nhau, âm thầm gật đầu, tính cách của Trần Gia Bảo rất kiên cường, mười phần dứt khoát, anh ta đích thị là người làm được việc lớn.
Trần Gia Bảo ngồi về phía sau, đột nhiên Tô Ánh Mai chủ động đưa tay cầm lấy tay Trần Gia Bảo, trong ánh mắt cô chứa đầy sự yêu mến, cảm động nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh.”
Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên mang theo ý cười ấm áp, anh đưa tay nhéo má Tô Ánh Mai một cái, nhu hòa nói: “Giữa chúng ta không cần thiết phải nói lời cảm ơn đâu.”
“Ừm.” Tô Ánh Mai gật đầu liên tục.
Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, mọi người xung quanh đã vô cùng ngạc nhiên, người thừa kế của nhà họ Tô sẽ thay đổi trong tương lai là một sự kiện trọng đại đối tới tất cả con người