Khóe miệng Mục Thành Lộc nhếch lên, nụ cười của ông ta lộ ra vẻ một con người khát máu, nói: “Mục Thành Lộc tôi đây, năm sáu tuổi đã học được võ thuật gia truyền, khi mười hai tuổi, vì đã lỡ tay đánh chết mười ba người trưởng thành mà bị bắt vào tù, sau đó tôi được ông chủ nhà họ Phụng coi trọng và đưa tôi từ nhà giam về nơi này, tôi còn ở nhà họ Tô tu luyện hơn ba mươi năm, bây giờ tôi đã là cao thủ ‘Thông U hậu kỳ’ rồi.
”
Mục Thành Lộc tiếp tục nói: “Trần Gia Bảo, tôi biết anh đã giết Võ Nghiêm Bình, tôi cũng biết rằng anh cũng là cao thủ ‘Thông U hậu kỳ’, nhưng cho dù chúng ta có cùng một cảnh giới đi chăng nữa thì thực lực vẫn cần phân rõ ai cao ai thấp, muốn thi đấu với tôi sao, anh nhất định sẽ thua!”
Mọi người đều ngạc nhiên đến nỗi thốt lên, năm mười hai tuổi đã phạm tội giết người ư, vậy Mục Thành Lộc này rõ ràng là một con người độc ác rồi!
Tô Ánh Mai quan tâm quá mức, sắc mặt cô lộ vẻ lo lắng.
Trần Gia Bảo vẫn đứng im tại chỗ, không nói một lời.
“Chẳng lẽ cậu sợ rồi sao?” Mục Thành Lộc cười khẩy một cách khinh thường.
“Không, tôi cảm thấy ông quá nhiều lời rồi, tôi lười nên không muốn trả lời ông thôi.
” Trần Gia Bảo thẳng thắn nói.
“Đáng ghét, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu luôn, chính tay tôi sẽ phế tu vi của cậu!” Giữa hai lông mày của Mục Thành Lộc lộ ra vẻ giận dữ, hét lớn một tiếng, ông ta siết chặt tay thành nắm đấm, bước nhanh tới chỗ Trần Gia Bảo.
Nắm đấm bị siết chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh chợt vọt lên, tràn đầy lực tấn công mạnh mẽ!
Nắm đấm của ông ta còn chưa kịp tiến đến thì có một lực rất mạnh đã khiến cho quần áo của Trần Gia Bảo như bị gió thổi mà bay phấp phới, kể cả mọi người ở sau lưng anh cũng bị cơn gió mãnh liệt ấy thổi cho giật mình, ngay cả đôi mắt cũng không cách nào mở ra được, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Cú đấm này thật đáng sợ, không hổ là người nhà họ Phụng, mặc dù lúc này thực lực của tôi đã cao cường rồi thì tôi cũng không đủ tự tin để nhận một cú này đâu.
”
Sắc mặt Xà Minh khẽ biến đổi.
Phụng Minh Luân và Sơn Long Tứ liếc mắt nhìn nhau, nụ cười của bọn họ lộ ra vẻ đắc ý không thôi.
“Cậu chủ, chỉ cần một cú đấm này, tên Trần Gia Bảo này chết chắc rồi!”
Sơn Long Tứ nói một cách tự tin.
Giữa sân, mắt thấy Mục