Vừa lái xe, cô ta vừa nhìn vào kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Trung tướng Vương Đại Hùng là một nhân vật lớn, có khả năng làm rung chuyển toàn bộ quân khu Biển Đông, bao nhiêu người thấy ông ta cũng phải nơm nớp lo sợ, thế mà Trần Gia Bảo vẫn có thể ngồi nhắm mắt thư giãn bên cạnh Thủ trưởng, sự điềm tĩnh này đã áp đảo những người cùng lứa tuổi rồi.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Phi Yến thoáng qua vẻ khen ngợi, đột nhiên cô ta nhớ tới Tạ Quốc An.
“Từ khi bị Trần Gia Bảo đánh bại, mấy ngày nay Tạ Quốc An dốc sức tập luyện rất chăm chỉ vì muốn chiến thắng Trần Gia Bảo, nếu anh ta biết được Trần Gia Bảo đã thành cường giả Tông Sư, chắc chắc anh ta sẽ bị đả kích vô cùng lớn.”
Tần Phi Yến lắc đầu than nhẹ.
Không lâu sau, mọi người đã vào biệt thự nhà họ Tạ.
Dường như Tạ Hoàng Dương biết trước Vương Đại Hùng và Trần Gia Bảo sẽ đến nên đã chờ sẵn trong đại sảnh, còn mang trà thượng hạng lên để tiếp đãi khách.
Thấy Trần Gia Bảo và Vương Đại Hùng đi vào, Tạ Hoàng Dương đứng dậy nhanh chóng đi ra đón, nhiệt tình hăm hở nói: “Đại Hùng, Gia Bảo, hai người đã tới rồi.
Ô, cả cô Tần Phi Yến cũng đến này, khách hiếm, quả là khách hiếm.”
Tần Phi Yến làm động tác chào rồi nói: “Thưa cựu Thủ trưởng.”
“Khà khà, cựu Thủ trưởng gì chứ, tôi đã về hưu lâu rồi, không cần lễ tiết thế đâu.” Tạ Hoàng Dường bật cười đầy sảng khoái, mời Trần Gia Bảo và Vương Đại Hùng ngồi xuống.
Trần Gia Bảo ngồi một bên mà thưởng thức trà, không nói gì, bộ dáng vô cùng ung dung thong thả.
Tạ Hoàng Dương khẽ ho một tiếng, nói: “Gia Bảo, lần này Vương Đại Hùng tìm cậu vì có một việc muốn thương lượng với cậu.”
“Xin rửa tai lắng nghe.” Trần Gia Bảo mở mắt ra, nói.
Vương Đại Hùng nghiêm túc lại, nói: “Tôi là quân nhân, không thích nói vòng vo.
Trần Gia Bảo, tôi đại diện cho quân khu Biển Đông mời cậu gia nhập quân đội, dốc sức cho quân đội.”
Tần Phi Yến ở bên cạnh thầm cảm thán: “Trên khắp Việt Nam khổng lồ này, e rằng không mấy ai có thể làm Thủ trưởng Vương Đại Hùng phải đích thân ra mặt mời chào.
Trần Gia Bảo vinh dự như vậy, chắc là mừng chết đi được ấy.”
Nhưng trước đôi mắt của ba người, Trần Gia Bảo đặt ly trà trong tay xuống, lắc đầu, rất dứt khoát mà nói: “Tôi từ chối.”
“Cái gì?” Tần Phi Yến không nhịn được bật thốt, vô cùng khó tin.
“Tôi nói tôi từ chối.” Trần Gia Bảo lặp lại lần nữa.
“Tại sao, anh có biết đây là cơ hội ngàn năm có một, biết bao nhiêu người mong chờ có được cơ hội này không? Sao lại từ chối thẳng thừng như thế chứ?” Tần Phi Yến “tức tối” nói.
Trần Gia Bảo khẽ cười, nói: “Tôi không thích bị ước thúc,