“Bây giờ cô đã biết tại sao tôi lại coi trọng Trần Gia Bảo rồi đúng không? Thành tựu của cậu ta, tuyệt đối không thể đo được!
Nếu có thể lôi kéo cậu ta vào quân khu Biển Đông thì quân khu sẽ không chỉ như hổ thêm cánh, mà còn có thể đứng nhất trong cuộc so tài lính đặc chủng được tổ chức ở Hà Nội vào một năm sau!” Vương Đại Hùng nói như đinh chém sắt, như thể đã thấy hình ảnh Trần Gia Bảo đoạt giải quán quân vào một năm sau.
Tần Phi Yến hiểu ra, sửng sốt nói: “Thì ra Thủ trưởng suy tính xa như vậy.”
Vương Đại Hùng gật đầu, nói với vẻ ẩn ý: “Người làm tướng, vào trận thì xông pha chiến đấu, lấy đầu tướng địch từ trong ngàn quân vạn mã, lui trận thì bày mưu lập kế, quyết định thắng bại từ ngoài ngàn dặm.
Phi Yến, cô phải nhớ kỹ câu này, tôi đặt hy vọng rất lớn vào cô.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng!” Tần Phi Yến kích động mừng rỡ nói, được Vương Đại Hùng trọng dụng chính là một niềm vinh dự lớn lao đối với mỗi một người lính Việt Nam.
“Đi thôi, về quân khu Biển Đông.” Vương Đại Hùng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt thư giãn, suy tư nên làm sao để thuyết phục những bậc bề trên khác trong quân khu đồng ý yêu cầu của Trần Gia Bảo.
Tần Phi Yến đáp một tiếng, lái xe ra biệt thự nhà họ Tạ, tiến về phía quân khu Biển Đông.
Song khi lái ra ngoài biệt thự nhà họ Tạ, cô ta nhìn biệt thự qua kính chiếu hậu, thầm nói: “Trần Gia Bảo, tốt nhất anh đừng để Trung tướng Vương Đại Hùng thất vọng.”
Giờ phút này, trong phòng khách của biệt thự nhà họ Tạ chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Tạ Hoàng Dương.
Tạ Hoàng Dương ngồi một bên nhìn Trần Gia Bảo – một người còn trẻ nhưng phong thái lại vô cùng bễ nghễ, tương lai cực kì rộng mở, trong lòng rất là cảm khái.
Mới đây thôi, Trần Gia Bảo chỉ là một nhóc con vừa xuống núi không lâu, chẳng những không quyền không thế mà còn phải làm thêm ở một quán ăn nhỏ, thế mà nháy mắt đã trở thành một người vừa giậm chân là đã làm chấn động khắp Hòa Bình, thậm chí đến những người quan to thuộc phía chính phủ như Vương Đại Hùng và Đỗ Phú Quý cũng đích thân ra mặt mời chào Trần Gia Bảo.
Quả nhiên rất đúng với câu nói: “Bất cứ lúc nào cũng đừng coi khinh thiếu niên nghèo!”
“Ông cụ Tạ, tôi xin phép về trước.” Trần Gia Bảo cười nói, chuẩn bị chào tạm biệt.
“Không vội.” Đột nhiên ánh mắt Tạ Hoàng Dương trở nên ái muội, nói: “Gia Bảo, cậu thấy Cẩm Tú nhà tôi làm sao bây giờ?”
“Hả? Làm sao gì?” Trần Gia Bảo giả ngu.
“Hừ.” Tạ Hoàng Dương hừ một tiếng, nói: “Cậu bảo Tần Văn Nguyệt mỗi ngày mua một bó hoa hồng tặng cho Cẩm Tú nhà tôi, hơn nữa mấy ngày qua Cẩm Tú không buồn không vui với cậu, cậu cho rằng tôi không biết sao?”
Trần Gia