Trần Gia Bảo mặc một chiếc quần đùi to, ngâm mình trong suối nước nóng ở một chỗ khác, anh cảm thấy thoải mái đến tận lỗ chân lông, anh chậm rãi nhắm hai mắt hưởng thụ.
Đột nhiên, cánh tay chạm phải một mảnh mềm mại, anh mở to mắt thì nhìn thấy Lâm Thanh Hà mặc một chiếc áo tắm màu trắng, cả người dựa lên trên người Trần Gia Bảo, bộ ngực mềm mại ép lên trên cánh tay của Trần Gia Bảo.
“Anh Bảo, hay là đêm nay anh đến phòng em đi?” Đôi mắt Lâm Thanh Hà tràn ngập sắc xuân, cô xấu hổ đỏ mặt, cũng không biết vì ngại ngùng hay là do ngâm suối nước nóng, cô nhỏ giọng nói bên tai Trần Gia Bảo, hơi thở thơm như hoa lan chạm vào tai Trần Gia Bảo làm anh cảm thấy có chút ngứa.
Đôi mắt Trần Gia Bảo sáng ngời, không những là lỗ tai mà trong lòng cũng ngứa ngáy, lúc anh đang định đồng ý.
Đột nhiên, lại nghe thấy tiếng nước chảy, Tần Thanh Nhã mặc một bộ áo tắm màu lam bó sát ngại ngùng đỏ mặt đến gần, khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Gia Bảo và Lâm Thanh Hà, cô đỏ mặt vội vàng giải thích: “Hai người đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy chỗ này an toàn hơn một chút.
”
Khi nói câu cuối cùng thì âm thanh của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Hiểu được hiểu được, dù sao không phải ai cũng làm chính nhân quân tử như tôi.
” Trần Gia Bảo cười gật đầu, đồng thời vươn tay nắm lấy bàn tay ngọc thon gọn của Tần Thanh Nhã, sau đó khẽ dùng sức kéo Tần Thanh Nhã đến bên cạnh mình.
Thân thể mềm mại của Tần Thanh Nhã khẽ run lên, lần đầu tiên cô bị người khác phái kéo, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh mờ ám như vậy, đột nhiên thân hình cô trở nên mềm nhũn không hề có một chút sức lực nào, trời xui đất khiến thế nào cô lại ngã ngay vào trong lòng Trần Gia Bảo, bộ ngực đầy đặn trực tiếp áp lên trên ngực anh.
Trong phút chốc Trần Gia Bảo và Tần Thanh Nhã đều ngẩn người, hai người nhìn thẳng vào nhau.
“Khụ khụ.
”
Đột nhiên, Lâm Thanh Hà ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở, lúc này Tần Thanh Nhã mới có phản ứng kêu lên một tiếng rồi vội vàng đẩy Trần Gia Bảo ra, cô ngồi ở một bên cúi đầu xuống, khuôn mặt nóng bừng lên.
Trần Gia Bảo xấu hổ, anh cười khan một tiếng nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
”
Tần Thanh Nhã “Ừ” một tiếng, nhưng trong lòng cô lại có chút thất vọng.
Đột nhiên, Diêu Hoa Mộng kéo Lam Di Lan đi tới, dáng người của hai cô cũng vô cùng tốt, Diêu Hoa Môngj tò mò hỏi: “Thanh Nhã, sao mặt cậu lại đỏ như thế? Có phải chưa thích ứng được với độ nóng của suối nước nóng hay không?”
“Không đúng không đúng.
” Tần Thanh Nhã lắc đầu, mặt lại càng đỏ.
Một bên khác, Dương Ngọc Chính, Hạ Minh Triết, Thôi Quang Diệu, ba ‘ông tướng’ ngồi một chỗ, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
“Mẹ