Trong tức khắc, hai bên huyệt thái dương của Nhạc Minh Hải phun máu tươi tung toé, lập tức ngã trên mặt đất chết tươi, mà anh ta chỉ có thể mở mắt thật to, bởi vậy có thể suy ra rằng trước khi chết trong lòng anh ta đã khiếp sợ cỡ nào.
Thay đổi bất ngờ!
Vân Bá Hùng, Bùi Tuệ Lâm và mọi người tại đây đều khiếp sợ nói không ra lời.
“Thế mà anh… anh thật sự giết Nhạc Minh Hải ngay trước mặt chú Vân sao? Chuyện này.
.
.
Chuyện này sao có thể?” Bùi Tuệ Lâm che cái miệng nhỏ nhắn lại, khiếp sợ không thôi.
Trần Gia Bảo đứng nguyên tại chỗ, tinh thần phấn chấn cười thật to nói: “Ông cười tôi ngạo mạn phách lối, nhưng ông đâu biết tôi lại cười ông là người hiểu biết nông cạn chứ?”
Vân Bá Hùng cảm thấy mặt mình bị đánh sưng lên, ông ta triệt để phẫn nộ tức giận nói: “Nói, rốt cuộc cậu là ai?”
“Trần Gia Bảo.”
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nhạt nói.
Ba chữ “Trần Gia Bảo” này cứ như có ma lực, Vân Bá Hùng và Bùi Tuệ Lâm lại khiếp sợ lần nữa, nhìn Trần Gia Bảo nói không ra lời.
Hiện tại mọi người ở đây đều đang chìm trong cảm xúc khiếp sợ.
Nhất là ba cô gái Tần Thanh Nhã, Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan càng khiếp sợ đến ngây người.
Trước đó bọn họ đã đoán được tài năng của Trần Gia Bảo chắc chắn vô cùng tốt, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, thế mà Trần Gia Bảo giỏi đến như vậy, búng tay một cái là có một luồng kiếm khí có thể giết người một cách không để lại tiếng động!
“Tôi không nhìn nhầm chứ, kiếm khí phát ra từ ngón tay, quả thật đây không phải là tình huống trong tiểu thuyết tiên hiệp chứ? Chẳng những Trần Gia Bảo dùng kiếm khí giết người, mà sau khi nói ra tên mình thì làm cho Vân Bá Hùng và Bùi Tuệ Lâm ban nãy còn thể hiện trâu bò hiện tại lại khiếp sợ, điều này chỉ có thể nói rõ một điều là bối cảnh của Trần Gia Bảo tuyệt đối còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng lúc trước của tôi.”
Diêu Hoa Mộng khiếp sợ suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến lúc trước bản thân lỡ mất cơ hội thì trong lòng càng thêm thất vọng và hối hận.
“Thì ra cậu chính là Trần Gia Bảo.” Vân Bá Hùng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo gật đầu, nét mặt không vui không buồn.
“Thật không ngờ đến có thể nhìn thấy cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy của tỉnh Hòa Bình ở đây, coi như chuyến đi này không tệ rồi.” Vân Bá Hùng đánh giá Trần Gia Bảo, trên nét mặt có ba phần tò mò, ba phần hứng thú, ba phần kinh ngạc và một chút khinh thường.
“Ông từng nghe qua tiếng tăm của tôi?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
“Cậu Trần Gia Bảo tiếng tăm lừng lẫy, tất nhiên kẻ