Mặc dù có rất nhiều người ở trong sân nhưng không một ai nói nên lời, tất cả đều ngạc nhiên bởi phong cách chiến đấu đẹp mắt của Trần Gia Bảo và Vân Bá Hùng.
“Trần Gia Bảo lợi hại đến vậy sao?” Bùi Tuệ Lâm ngạc nhiên rồi cau mày.
“Chú Vân là một cao thủ ở cấp bậc Tông Sư trung kỳ.
Chú ấy đã tung hoành trời Nam đất Bắc, chưa từng thất bại trong bất cứ trận đấu nào cả.
Không ngờ đối mặt với sức mạnh đến từ cú đấm của chú Vân mà Trần Gia Bảo vẫn bình thản, hơn nữa cậu ta cũng không hề thua kém chút nào, tức chết đi được!”
Bùi Tuệ Lâm nắm chặt hai bàn tay, cô vừa tức giận vừa cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Vân Bá Hùng bay lơ lửng rồi đáp xuống mặt đất, ông nhìn Trần Gia Bảo đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, ông nói: “Không hổ danh là cậu Trần, năng lực thật sự đáng kinh ngạc.
Cậu còn trẻ mà đã có được thực lực và trình độ như vậy, lần đầu tiên trong đời tôi thấy có chuyện này đấy! Nếu cậu luyện tập thêm vài năm nữa, e rằng tôi cũng không phải là đối thủ của cậu.”
Trần Gia Bảo đứng yên tại chỗ mà lười biếng đút hai tay vào túi quần, anh nhướng mày trêu đùa: “Ý của ông là bây giờ ông có thể đánh thắng tôi sao?”
“Đó là điều tất nhiên.
Mặc dù phải tốn thời gian và sức lực hơn bình thường, nhưng để đánh thắng cậu thì không thành vấn đề.
Trần Gia Bảo, nếu cậu thua thì do cậu còn quá trẻ, đây chính là lý do khiến cậu bại trận ngày hôm nay.” Vân Bá Hùng chắp tay sau lưng, giọng điệu của ông kiên định lại kiêu ngạo, như thể đánh bại Trần Gia Bảo là chuyện đương nhiên đối với ông ta vậy.
Bùi Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô nghe vậy thì cười rộ lên vì cảm thấy mình đã trả thù được Trần Gia Bảo rồi, cô tự lẩm bẩm một mình: “Chú Vân không bao giờ nói quá chuyện gì cả! Nếu chú ấy đã nói vậy thì chắc chắn sẽ nắm chặt chiến thắng trong lòng bàn tay.
Trần Gia Bảo, cậu nhận lấy cái chết đi!”
Trái ngược với Bùi Tuệ Lâm, lúc này Tần Thanh Nhã, Diêu Hoa Mộng, Kinh Đại Vĩ và những người khác đều tỏ ra lo lắng.
“Chậc, đúng là quá kiêu ngạo rồi! Ông có biết rằng một người thích đi khoe khoang nhưng thật sự có thực lực thì mới được gọi là ‘thứ dữ’ không? Còn nếu yếu kém mà ưa khoe mẽ thì bị coi là một tên ngu ngốc đó!” Trần Gia Bảo lắc đầu bật cười, anh đột nhiên nói: “Bây giờ, tôi sẽ dùng sự thật để chứng minh cho ông thấy ông ngu xuẩn đến mức nào!”
Trần Gia Bảo vừa dứt lời thì giẫm chân xuống đất, cả người anh giống như mũi tên đã được căng sẵn bắn về phía Vân Bá Hùng.
Tốc độ nhanh đến mức Tần Thanh Nhã, Bùi Tuệ Lâm và những người khác chỉ có thể nhìn thấy một làn khói quét qua mà không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Gần như trong tích tắc, Trần Gia Bảo như một cơn gió thổi đến trước mặt Vân