Tần Phi Yến cười lễ phép nói: “Trung tướng Vương có chuyện quan trọng cần xử lý, lần này hai đứa cháu tới là do thủ trưởng quân khu bảo chúng cháu mời cậu Trần Gia Bảo đến quân đội Biển Đông để cùng nhau bàn bạc việc gia nhập quân đội.
”
Lời vừa nói ra làm Liễu Ngọc Phi và Đỗ Phú Quý không nhịn được nhíu mày.
Tần Phi Yến đi đến trước người Trần Gia Bảo, một đôi mắt đẹp đánh giá Trần Gia Bảo nói: “Anh Trần, bây giờ anh có rảnh cùng chúng tôi đến quân đội Biển Đông không?”
“Không được!”
Trần Gia Bảo còn chưa mở miệng, Liễu Ngọc Phi đã cao giọng từ chối: “Là cục An ninh Quốc gia chúng tôi tới trước, thêm nữa Trần Gia Bảo đã đồng ý thi đấu thử với tôi nên hiện tại cậu ta không thể đến quân đội Biển Đông với các người được.
”
“Sao?” Tần Phi Yến nhìn Triệu Khánh Lợi.
Triệu Khánh Lợi gật đầu nói: “Đội trường Liễu nói không sai, Phi Yến, tôi biết quân đội các cháu cũng coi trọng Trần Gia Bảo nhưng chí ít trước hết để Trần Gia Bảo và đội trường Liễu thi tài đã rồi nói sau, đúng lúc quân đội của các cháu cũng có thể thừa cơ kiểm tra thực lực của Trần Gia Bảo.
”
Triệu Khánh Lợi đã sớm nhận ra từ sau khi Tạ Quốc An đi vào thì trên người anh ta luôn có ý chí chiến đấu mãnh liệt, có thể đoán ra anh ta và Trần Gia Bảo có thù hằn từ trước, cho nên mới lên tiếng.
“Chuyện này.
.
.
” Tần Phi Yến khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút khó khăn.
Lần này cô ta tới đây là vì nhận được tin tức lãnh đạo cục An ninh Quốc gia Hà Nội đặc biệt đến thành phố Hòa Bình gặp Trần Gia Bảo, lo lắng Trần Gia Bảo bị cục An ninh Quốc gia lôi đi trước nên hiện tại sau khi xin chỉ thị của Vương Đại Hùng thì vội vàng chạy tới đây.
Nét mặt Tạ Quốc An thay đổi, lập tức cười lạnh một tiếng, nói với vẻ tự tin: “Bây giờ tôi đã vượt xa quá khứ, chỉ có anh hùng tuổi xế chiều mới đi khoe vinh quang ngày