“Đáng tiếc anh không có cơ hội này.
” Trần Gia Bảo cười tự tin lập tức lườm Liễu Ngọc Phi một cái nói: “Vì thế trước đó tôi đã nói dù cô là tiểu đội trưởng của đội hành động đặc biệt thì như thế nào, trước thực lực to lớn thì thân phận và chức vị cũng chút không có xíu tác dụng nào, hiện tại cô đã tin chưa?”
Liễu Ngọc Phi đứng lên, mặc dù trong lòng phẫn nộ và không cam tâm nhưng trong ánh mắt đã có chút mờ mịt.
“Hay hay hay, tuổi cậu Trần còn trẻ thế mà đã là cường giả tông sư, thiên phú hơn người, tài năng tuyệt thế, thành tựu sau này tuyệt đối không thể đo lường được.
Cậu Trần có thể gia nhập cục An ninh Quốc gia chính là may mắn của cục An ninh Quốc gia và cũng là may mắn của Việt Nam!”
Đột nhiên, Triệu Khánh Lợi vỗ tay tán thưởng, ông ta bước ra từ đình nghỉ mát rồi đi đến trước mặt Trần Gia Bảo cười nói: “Cậu Trần, thực lực của cậu vượt qua tưởng tượng của tôi, cậu là cường giả chân chính để tôi mở rộng tầm mắt.
Tôi lặn lội đến thành phố Hòa Bình này, quả nhiên tới không uổng phí.
”
“Quá khen.
” Trần Gia Bảo khẽ gật đầu rồi nở nụ cười nhẹ, không quan tâm hơn thua.
Mắt Triệu Khánh Lợi sáng lên, đánh giá cao Trần Gia Bảo hơn cười nói: “Tông sư Trần có thực lực mạnh mẽ đã hoàn toàn khuất phục kẻ hèn họ Triệu tôi, đợi tôi trở về Hà Nội sẽ lập tức tổ chức hội nghị bàn bạc mời cậu Trần gia nhập cục An ninh Quốc gia cùng với trao tặng cho cậu Trần chức vị gì thì cũng sẽ cho cậu Trần câu trả lời chắc chắn trong thời gian sớm nhất.
”
“Vậy tôi yên lặng chờ tin lành.
” Trần Gia Bảo cười nói.
“Được, cứ quyết định thế nhé.
”
Triệu Khánh Lợi cười ha ha, tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Với Triệu Khánh Lợi mà nói, Trần Gia Bảo có thực lực siêu cường hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của ông ta, nếu như có thể mời Trần Gia Bảo vào cục An ninh Quốc gia thì thực lực của toàn bộ Cục An ninh Quốc gia tuyệt đối sẽ tăng lên to lớn.
Liễu Ngọc Phi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặc dù bị Trần Gia Bảo đánh bại nhưng trong lòng vẫn không phục, nặng nề hừ một tiếng.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhàn nhạt quét mắt nhìn Liễu Ngọc Phi, môi nhếch lên một nụ cười thú vị.
Trong lòng Liễu Ngọc Phi giật nảy có loại dự cảm xấu xông lên đầu.
Trần Gia Bảo cười nói với Triệu Khánh Lợi: “Tôi đã quen lười biếng nên không cần sắp xếp cho tôi chức vị đặc biệt gì, đến lúc đó trực tiếp sắp xếp cho tôi một chức vụ nhàn hạ và để cô Liễu Ngọc Phi làm trợ thủ của tôi là được.
”
Đỗ Phú Quý mở rộng tầm mắt, suýt chút phun nước soda muối ra ngoài, ông ta làm lãnh đạo phân cục thành phố Hòa Bình đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Liễu Ngọc Phi, biết tính tình Liễu