Ba ngày sau, Trần Phi Vũ khởi hành, một thân một mình đi vào tỉnh thành.
Một người một kiếm, không sợ gió mưa.
Khoảng mười giờ sáng, trên đường cao tốc đi về phía tỉnh thành, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính đen bắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Không sai, anh ta chính là Trần Phi Vũ.
Trần Phi Vũ cảm thấy quá thu hút sự chú ý nên mới không lái chiếc Bentley của mình mà lại tới trạm xe hơi trong thành phố của Tề Minh, ngồi một chiếc xe khách đường dài mà tiến vào tỉnh thành.
Lần này anh đơn đọc đi đến tỉnh thành, mục đích chủ yếu có hai.
Đầu tiên là Triệu Du Nhiên, Đồ Nham Bách, Cừu Kiếm Thanh… Những người đã chết dưới tay Trần Phi Vũ.
Mặc dù mấy ngày nay nhà họ Triệu không có động tĩnh gì, nhưng Trần Phi Vũ không tin đối với những mối huyết hải thâm thù này nhà họ Triệu có thể nín nhịn xuống dưới.
Thậm chí, đổi một cách nói khác, nếu một thời gian dài như vậy mà nhà họ Triệu vẫn không có động tĩnh gì như thế thì khẳng định đang âm thầm bày mưu đặt kế, giống như mèo đang ẩn núp chờ đợt thời cơ để vồ chuột vậy, mặc dù vô thanh vô thức, nhưng một khi đã bắt đầu hành động thì chính là sấm rền gió cuốn!
Cho dù là Trần Phi Vũ không sợ, nhưng đối với những người phụ nữ bên cạnh mình thì đó cũng tuyệt đối là một uy hiếp vô cùng lớn.
Vì vậy nên mục đích đầu tiên của Trần Phi Vũ chính là giải quyết triệt để đống rắc rối nhà họ Triệu, cho dù là giải quyết không xong thì cung có thể dẫn chiến hỏa đến tỉnh thành, trành liên lụy tới những người phụ nữ của mình.
Mục đích thứ hai chính là thực hiện lời đánh cuộc mà đi đến Tàng Bảo Các của nhà họ Phương để tìm xem có lô đỉnh luyện thuốc không, hoặc là những thiên tài địa bảo khác.
Đương nhiên, Trần Phi Vũ rất rõ ràng, làm gia tộc võ đạo lánh đời truyền thừa trăm năm, nhà họ Phương tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn thực hiện đúng cá cược mà để anh muốn lấy gì thì lấy, lần này đi thế nào cũng là xung đột không ngừng.
Nhưng mà, cho dù là đối mặt với thế gia trăm năm, Trần Phi Vũ vẫn không hề sợ hãi như cũ.
“Không ai có thể nợ cá cược của Trần Phi Vũ tôi!”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một âm thanh áy náy nghe có vẻ vui tai: “Bạn