Lục Bảo Ngọc vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, kính nể nói: “Trần Gia Bảo, vậy mà còn thần kỳ hơn cả cường giả trung kỳ truyền kỳ!”
Trần Gia Bảo tuy rằng rất chật vật nhưng bên khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Nếu dựa theo thực lực chân chính mà nói, anh và Liệu Thành Phùng khác nhau như trời với đất, để đón đỡ một chưởng toàn lực của Liệu Thành Phùng, cho dù anh luyện bí pháp tối cao của Bí quyết tiên võ hợp tông thì vẫn rất khó thoát chết.
Nhưng ngoài thực lực ra thì Trần Gia Bảo còn có đầu óc.
Ngay lúc Liệu Thành Phùng nhảy lên cao đánh một chưởng vào đỉnh đầu Trần Gia Bảo, trong lòng Trần Gia Bảo đã biết không ổn, đại não điên cuồng chuyển động, một kiếm cắm trên mặt đất, đồng thời vận dụng Vô Cực Quyền, vừa chuyển hóa chưởng kình của Liệu Thành Phùng, vừa dùng kiếm truyền vào trong mặt đất.
Cho nên, tuy rằng nhìn dưới mặt đất không có gì khác thường nhưng trên thực tế, phía dưới đã sớm là hỗn loạn rồi, chờ đến khi Liệu Thành Phùng đánh một chưởng xuống thì mặt đất không chịu nổi nữa, nên ầm ầm vỡ tung, Trần Gia Bảo cũng thuận tiện trốn phía dưới, nhưng trong mắt Liệu Thành Phùng lại cho rằng một chưởng của mình làm nổ mặt đất, đồng thời Trần Gia Bảo đã tan xương nát thịt nên tất nhiên cũng rút lui.
Có thể nói, Trần Gia Bảo dùng mưu kế nhưng đồng thời cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc sau khi mặt đất sụp đổ Liệu Thành Phùng tuyệt đối sẽ thu lại chưởng, sự thật chứng minh, Trần Gia Bảo đã thắng cuộc.
“Đến đây đi, còn một chiêu cuối cùng, chờ xong chiêu này, cường giả kiêu ngạo truyền kỳ như anh sẽ bị Trần Gia Bảo tôi kéo xuống, hơn nữa sẽ phá thành mảnh nhỏ!” Trần Gia Bảo rút kiếm ra, vẻ mặt tràn ngập tự tin, trong giọng nói cũng đầy nhiệt huyết!
Liệu Thành Phùng cực kỳ giận dữ, cho dù gã ta là cường giả truyền kỳ cảnh giới, sớm đã cách biệt hậu thế nhưng khi nghe những lời này của Trần Gia Bảo, vẫn không thể kiềm chế con giận, trong mắt sát khí dày đặc, lạnh giọng nói: “Một con kiến cuồng vọng, há lại để một kẻ hèn cảnh giới Tông Sư như cậu có thể chửi bới một cường giả tôn nghiêm có cảnh giới truyền kỳ như tôi sao? Hai chiêu trước cậu may mắn không chết, nhưng chiêu cuối cùng này của tôi sẽ đánh nhốt cậu xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!”
“Hà!” Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời khẽ cười một tiếng, sau đó khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Đừng nói nhảm nữa, ra chiêu đi!”
“Nếu cậu đã muốn chết vậy tôi đây cũng thành toàn cho cậu, cô Đạm Đài, mượn kiếm dùng một chút.
”
Liệu Thành Phùng cười lạnh một tiếng, nhận lấy trường kiếm Thu Thủy từ tay Đàm Minh Y, khí thế trên người lập tức thay đổi, ban đầu nho nhã nhưng lúc này khí chất sắc bén vô cùng, phảng phất một thanh kiếm lợi hại làm lòng người sợ hãi, nghiêm nghị nói: “Trần Gia Bảo, 50 năm trước tôi từng ở phía tây Cửu Long dùng thanh kiếm sắc chém chết hơn 30 cao thủ trong một đêm, từ đó thanh danh cực kỳ vang dội, nổi danh trên thân kiếm hai mươi năm trước, sau khi đột phá đến cảnh giới truyền kỳ thì không cần kiếm nữa, không phải bởi vì