Cô rát đẹp, nhất là mặc quân phục hiên ngang, lại càng lộ ra vẻ cao quý, xinh đẹp, cô đứng ở trong phòng như thể cả căn phòng bừng sáng.
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên vẻ kinh ngạc, đương nhiên cũng chỉ là tán thưởng đơn thuần, cũng không có ý gì khác.
Anh gật đầu, ngồi bên giường, đang chuẩn bị tĩnh tọa để chữa thương, chợt phát hiện Tần Phi Yến còn chưa đi, hơn nữa lại có điều muốn nói.
“Cô có việc gì sao?”
Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Tần Phi Yến gật đầu, tựa hồ muốn nhắc nhở Trần Gia Bảo, nói: “Thủ trưởng Đoạn Chấn Cách gần đây tính tình nóng nảy, ở quân khu biển Đông nói một là một, mặc dù anh là nhân tài hiếm thấy, nhưng ở quân khu biển Đông tốt nhất vẫn nên tôn trọng thủ trưởng một chút, nói cách khác, đừng chọc giận thủ trưởng, chỉ cần dựa vào chuyện giết nhiều người ở thành phố của anh, thủ trưởng hoàn toàn có thể chiếu theo pháp luật đem anh ra pháp trường bắn ngay tại chỗ, hoặc là bắt giữ anh, đến lúc đó anh sẽ chịu thiệt.”
Trần Gia Bảo cười một tiếng, nói: “Chuyện cô nói hoàn toàn không có khả năng xảy ra.”
“Vì sao không có khả năng?”
Tần Phi Yến hỏi lại, nói: “Đây là xã hội có pháp luật cai trị, cho dù anh là cường giả cấp tông sư, vẫn phải tuân thủ pháp luật.”
Sai, đây là một xã hội cường quyền, cô đúng là ngây thơ.”Trần Gia Bảo cười khẽ, nói: “Bản chất của pháp luật là gì, pháp luật do giai cấp thống trị lập ra, dùng để phản ánh ý chí của giai cấp thống trị, vì thế duy trì trật tự xã hội.
Từ trước đến nay, cho dù trong nước hay nước ngoài, vĩnh viễn đều là xã hội cường quyền, ai có nắm đấm lớn, thì đó là chân lý, mà bị pháp luật trói buộc, mãi là kẻ yếu.
Trần Gia Bảo tôi không lạ với mấy người hay đặt quy định, bởi vì tôi muốn làm một người giày xéo mọi quy tắc.
Nắm đấm của tôi cũng đủ cứng, nhưng lại có một thân y thuật thần kỳ cùng với luyện đan thuật, có thể cho quân khu biển Đông lợi ích lớn nư vậy, cô tin hay không, chỉ cần dựa vào hai điểm này, Đoạn Chấn Cách không những không xé rách lớp mặt nạ của tôi, mà còn hao hết tâm tư để có mối quan hệ tốt với tôi?”
“Ngụy biện!”
Tần Phi Yến hừ giọng.
“Ngụy biện?”
Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, trong mắt lại càng lộ vẻ khinh thường, nói: “Vậy cô giải thích tại sao bây giờ tôi chẳng những yên lành đứng chỗ này mà còn trở thành