Bỗng nhiên, Lục Chí Đông cầm micro lên tiếng làm đứt dòng suy nghĩ của Trần Gia Bảo.
Lục Chí Đông cũng mặc áo blouse trắng đeo kính mắt, mặc dù hơi gầy nhưng rất có khí phách, ông ta nhìn quanh một vòng rồi hài lòng mỉm cười, cầm micro nói: “Chào mọi người, sách cổ có nói ‘Lương y có thể sinh ra người cũng có thể giết người.
Lương y có thể sinh ra người thì vì sao lại giết người? Nhưng học thì có thể sinh ra người mà không học thì có thể giết người.
Không học thì không thể làm rộng kiến thức, không học thì không thể hiểu rõ lý luận, không học thì không thể thông thạo được.
Như thế thì mạo muội hành y thì muốn không giết người cũng là vô vọng.
’ Các vị đang ngồi ở đây, hoặc là học y ở học viện, hoặc là học thầy ở dân gian, hoặc là học từ gia truyền, đều là thanh niên tài tuấn trong giới Đông y tỉnh Hòa Bình chúng ta, tương lai phục hưng Đông y, làm rạng danh Đông y, thậm chí đẩy Đông y lên tầm thế giới, tất cả đều ở trên người của mọi người.
”
Không ít tuyển thủ trong số đông đảo những người dự thi phía dưới đều đã hưng phấn kích động, trong lòng cũng lâng lâng.
Lục Chí Đông mỉm cười tiếp tục nói: “Cho nên vì bồi dưỡng thanh niên tài tuấn tốt hơn, làm Đông y có người kế thừa, mấy người già chúng tôi vừa thương lượng đi đến quyết định tổ chức giải thi đấu Đông y, giải thi đấu này tổng cộng chia làm 3 vòng, mỗi vòng 100 điểm, sau đó lấy người điểm cao nhất lấy giải quán quân của lần thi đấu Đông y lần này, trừ linh chi Côn Luân ra, còn có một bức thư đề cử có thể đi viện đại học Đông y ở Hà Nội để tiếp tục đào tạo chuyên sâu của năm người chúng tôi, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếc giữ chức ở viện Đông y ở Hà Nội.
”
Lời vừa nói ra thì mọi người phía dưới đã xôn xao.
Linh chi Côn Luân đã là bảo vật trong trời đất rồi, nhưng với phần lớn mọi người càng coi trọng bức thư đề cử đào tạo chuyên sâu và nhậm chức ở Hà Nội hơn.
Ai mà không biết, Hà Nội là trung tâm của Hà Nội, tài nguyên và cơ hội hàng đầu, có thể nhậm chức ở viên Đông y Hà Nội thì cho dù là địa vị xã hội hay là có thể được hưởng tài nguyên, đều là có phúc rất lớn mới có, thậm chí có thể nói là đã bước một chân lên một đoàn tàu siêu tốc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người đều đầy nửa nóng.
Đoạn Hạo, cũng chính là thanh niên trẻ tuổi mà Trần Gia Bảo cảm thấy quen thuộc trước đó, thấy phản ứng của mọi người xung quanh thì vẻ khinh miệt lóe lên trong