Lục Hán Dương giận dữ nhưng chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Đột nhiên Lục Tuyết Kha cũng lên nộp bài thi mà Trần Gia Bảo vẫn nhắm mắt trầm tư bất động như núi.
Trong lòng Lục Hán Dương cười nhạt: ‘Trần Gia Bảo nhất định sẽ thua, nhìn anh ta mất mặt như nào!’ Lục Tuyết Kha đặt bài thi trên bàn trước mặt Lục Vệ Đông, đột nhiên cô phát hiện ánh mắt của ông mình vẫn đang nhìn vào một tên con trai dáng vẻ ưa nhìn ngồi ở phía sau, mà tên con trai kia hết lần này đến lần khác lại ngồi im một chỗ không nhúc nhích rất kỳ lạ, giống như không phải anh ta đang thi mà là đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Ông ơi, anh ta là ai vậy ạ, sao lại kỳ lạ như vậy?”
Lục Tuyết Kha không nhịn được tò mò hỏi.
“À, tên anh ta là Trần Gia Bảo…”
Lục Vệ Đông thuận miệng trả lời, đột nhiên ông nhìn Lục Tuyết Kha nói: “Cháu nộp bài thi xong rồi thì ra ngoài đi, chờ vòng thi thứ hai bắt đầu.
”
Trong lòng Lục Tuyết Kha đã sớm nổi lên sóng to gió lớn, vội vàng chạy ra ngoài, sau khi tìm được Hứa Mỹ Hòa ở ngoài hành lang thì thở hồng hộc nói: “Mỹ Hòa, cậu… Cậu nói Trần Gia Bảo, có phải là một người nhìn khá thư sinh, rất… Rất ưa nhìn đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Hứa Mỹ Hòa tò mò hỏi.
“Hình như tớ… Tớ nhìn thấy Trần Gia Bảo, cậu đi theo tớ.
”
Lục Tuyết Kha không khỏi kéo Hứa Mỹ Hòa chạy về phía hội trường, nhìn qua cửa sổ chỉ vào Trần Gia Bảo nói: “Cậu nhìn xem có phải anh ta không?”
Hứa Mỹ Hòa chấn động, không nghĩ đến bản thân cô không chỉ được gặp lại Trần Gia Bảo, hơn nữa còn may mắn thi đấu chung một giải với anh.
Trong lòng cô đầy kích động nói: “Đúng anh ta, thật sự là anh ta, vậy mà anh ta cũng đến.
”
Đột nhiên Lục Tuyết Kha bĩu môi nói: “Hóa ra thật là anh ta, trước đó cậu khoe y thuật của anh ta lên tận trời, tớ còn tưởng anh ta thật sự rất lợi hại đó, hóa ra trừ việc vẻ ngoài đẹp mắt ra thì y thuật cũng không được tốt lắm nha.
”
Giọng nói khinh thường lộ ra vẻ thất vọng.
Hứa Mỹ Hòa sửng sốt không