Lục Vệ Đông còn đang nghĩ về câu nói sau cùng của Trần Gia Bảo, trong lòng ông đầy nghi ngờ, lẽ nào Trần Gia Bảo không nói láo sao?
Vì tò mò nên Lục Vệ Đông cầm bài thi của Trần Gia Bảo lên nhìn lại, lập tức cả người ông rung động mạnh, thậm chí ngay cả hai tay cầm bài thi cũng run nhè nhẹ, ông lẩm bẩm: “Điều này… Điều này sao có thể chứ?”
“Ông Lục, sao vậy?”
Mấy người Lục Tùng Bách thấy kỳ lạ vội vàng ghé mắt nhìn, rồi sắc mặt lập tức khiếp sợ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Đương nhiên Trần Gia Bảo không biết vẻ mặt rung động của mấy người Lục Vệ Đông, anh đi ra khỏi hội trường, đột nhiên trước mắt lóe lên, một làn gió thơm xông vào mũi, một người vẻ mặt đầy e thẹn, đầy khát khao Hứa Mỹ Hòa mang theo Lục Tuyết Kha hiện ra trước mặt anh.
“Anh Trần, chúng ta lại gặp mặt rồi, đúng là có duyên mà.
”
Hứa Mỹ Hòa cười nói, cô vẫn hơi ngại ngùng, có chút xấu hổ, còn có chút kích động, dường như cả hành lang tẻ nhạt đã trở nên bừng sáng vì cô.
Trần Gia Bảo cười khẽ, gật đầu nói: “Tôi cũng không ngờ lại có thể nhìn thấy cô Hòa ở chỗ này.
”
Đột nhiên Lục Tuyết Kha hỏi: “Anh chính là Trần Gia Bảo à, lúc trước Mỹ Hòa nhà chúng tôi khen y thuật của anh lên tận mây xanh, sao vòng đầu thi đấu mà anh tốn thời gian dài như vậy? Thật là hại chúng tôi mất công mong chờ.
”
“Tuyết Kha.
”
Mỹ Hòa oán trách trừng mắt với Lục Tuyết Kha, nhưng Lục Tuyết Kha coi như không nhìn thấy.
Trần Gia Bảo nghĩ ba ca bệnh khó khăn kỳ cục trên bài thi nên làm như đương nhiên nói: “Bởi vì thực sự rất khó mà, thậm chí tôi nghĩ tôi có thể viết ra đáp án cũng đã rất may mắn rồi.
”
“Dừng.
”
Lục Tuyết Kha khinh miệt nói: “Trên bài thi không phải là về kiến thức cơ sở âm dương ngũ hành của Đông y cùng với mấy ca bệnh thường gặp à? Chỉ người không có học mới cảm thấy khó thôi.
”
“Tuyết Kha!”
Hứa Mỹ Hòa lập tức chặn lời Lục Tuyết Kha, cô giải thích: “Y thuật của anh Trần tuyệt đối huyền diệu sâu xa, sở dĩ tốn thời gian lâu như vậy, tớ tin rằng nhất định là có lý do, anh nói phải không, anh Trần?”
Hứa Mỹ Hòa nhìn