Sau đó Trần Gia Bảo lại tiếp tục đi về phía đám người Tần Ly Nguyệt, đang chuẩn bị đi, đột nhiên phía trước có một trận gió thơm ập đến, chỉ thấy Lục Tuyết Kha kéo theo Hứa Mỹ Hòa mặt đầy xấu hổ đứng chặn ngay trước mặt Trần Gia Bảo, Hai cô gái Lục Bảo Ngọc và Tần Ly Nguyệt lập tức nhìn về phía Hứa Mỹ Hòa, nhất là Tần Ly Nguyệt, vẻ mặt cô tràn đầy nghi ngờ mà muốn nhìn cho rõ quan hệ giữa Trần Gia Bảo và nữ bác sĩ đông y xinh đẹp này.
Trần Gia Bảo hiếu kỳ hỏi: “Có việc?”
Lục Tuyết Kha âm thầm đẩy Hứa Mỹ Hòa một cái, Hứa Mỹ Hòa xấu hổ, mở miệng nói nhỏ: “Anh…anh Bảo, tối ngày mai không biết anh có thời gian không, hai chúng tôi muốn thỉnh giáo anh về y thuật, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.
”
Nói xong Hứa Mỹ Hòa liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trong lòng lại tràn đầy háo hức mong chờ.
Trần Gia Bảo có hơi khó xử, do dự nói: “Có lẽ phải khiến cô thất vọng, vì tối mai tôi đã có lịch khác rồi.
”
“Được thôi.
” Hứa Mỹ Hòa miễn cưỡng cười cười, cúi thấp đầu, vẻ mặt có hơi ủ ê.
Trần Gia Bảo suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: “Nhưng mấy ngày này tôi sẽ luôn ở trong tỉnh, nên đợi hai ngày nữa sau khi có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài thảo luận về y thuật.
”
“Thật sao?” Hứa Mỹ Hòa đột ngột ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Trần Gia Bảo gật gật đầu sau đó liền nói số điện thoại của mình cho Hứa Mỹ Hòa, cười nói: “Hai ngày sau gọi vào số điện thoại này là được.
”
“Được, tôi nhất định sẽ liên lạc với anh.
” Hứa Mỹ Hòa lưu số của Trần Gia Bảo lại, trong mắt tản ra ánh sáng vui vẻ.
Lục Tuyết Kha nhìn thấy như vậy nhịn không được vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng hiện tại của Hứa Mỹ Hòa nào có giống người đẹp bác sĩ lạnh lùng trong mắt người khác chứ? Quả thật cứ như fan girl của Trần Gia Bảo, đã vậy còn là loại fan girl không được Trần Gia Bảo để trong lòng nữa.
Trần Gia Bảo cười cười sau đó liền đưa đám người Tần Ly Nguyệt rời đi.
Nói ra thì Trần Gia Bảo có ấn tượng không tệ với Hứa Mỹ Hòa, vậy nên mới đem số điện thoại của mình nói cho Hứa Gia Hòa biết.
“Mỹ Hòa, không phải cậu thật sự thích Gia Bảo đấy chứ?” Lục Tuyết Kha hoài nghi hỏi.
“Đâu có đâu có.
” Hứa Mỹ Hòa liên cứ liên lục lắc đầu như trống bỏi, chỉ là khuôn mặt đỏ rực cùng với ánh mắt xấu hổ đã bán đứng suy nghĩ chân thật của cô.
Lục Tuyết Kha bất lực nói: “Mặc