“Đúng thế đúng thế, lần này chúng tôi đến đây đều vì Hội trưởng Lục, hơn nữa không ít người còn muốn thông qua cuộc thi Đông y lần này mà rạng danh tên tuổi, nếu cứ như vậy không rõ ràng bởi vì Trần Gia Bảo thì Đồ Bân tôi là người đầu tiên không phục!”
Mọi người phía dưới sôi nổi nghị luận, lời trong lời ngoài đều chỉ trích Trần Gia Bảo ăn gian.
Lục Vệ Đông khoát khoát tay, chờ mọi người bình tĩnh lại mới nói: “Một ngày trước, tôi và mấy người Phó viện trưởng Lục cùng nhau tìm kiếm những chứng bệnh khó, góp nhặt được ba chứng bệnh nan y hiếm thấy hiếm nghe nhất từ cổ chí kim, đồng thời viết lên một tờ giấy, vốn định để ngày hôm nay nghiên cứu kỹ hơn một chút, không ngờ trùng hợp bị nhân viên công tác cầm nhầm thành bài thi rồi chia cho Trần Gia Bảo, cho nên hiện tại mới có kết quả như này, nói ra thì đây cũng là sai lầm của nhân viên chúng tôi.
”
Đương nhiên, Lục Vệ Đông giở trò lừa bịp đổ sai lầm cho “Nhân viên công tác”, dù sao, ông ta chắc chắn không thể ở trước mặt mọi người nói ông ta cố tình muốn khảo nghiệm Trần Gia Bảo được.
Hóa ra là có chuyện như vậy!
Bao gồm cả Kiều Ngọc Nghi, Tần Ly Nguyệt, Lục Bảo Ngọc trong đó, mọi người đều sôi nổi bừng tỉnh đại ngộ.
Hứa Mỹ Hòa càng nhảy nhót không ngừng như một cô gái nhỏ vậy, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi rồi, cô cao hứng nói: “Tuyết Kha, thế nào, mình đã nói là y thuật của anh Trần huyền diệu mà, sở dĩ anh ấy tốn nhiều thời gian như vậy mới nộp bài thi nhất định là có nguyên nhân, bây giờ cậu đã tin chưa?”
Lục Tuyết Kha trợn mắt nói: “Biết rồi biết rồi, sao nhìn biểu hiện của cậu còn vui vẻ hơn cả Trần Gia Bảo thế? Không phải cậu thực sự thích anh ta đấy chứ?”
Hứa Mỹ Hòa sửng sốt, trong chớp mắt mà mặt đã đỏ hồng lên, vội khoát tay phủ nhận: “Không có không có, chỉ là tớ rất tôn sùng y thuật của anh Trần thôi, trước đó nhìn thấy anh ấy lâu như vậy mới nộp bài nên trong lòng rất nghi ngờ, bây giờ đã biết chân tướng cho nên mới tương đối kích động.
”
“Ồ? Phải không đó?”
Vẻ mặt Lục Tuyết Kha đầy nghi ngờ đánh giá Hứa Mỹ Hòa giống như là muốn nhìn rõ lòng cô vậy.
Hứa Mỹ Hòa không hiểu sao lại có chút chột dạ, cô vội vã nói lảng sang chuyện khác: “Nói đi, lẽ nào cậu không tò mò à, bằng vào y thuật của ông Lục và Phó viện trưởng Lữ, chứng bệnh có thể được bọn họ gọi là bệnh nan y thì độ khó trong đó có thể hiểu tuyệt đối không phải người thường có thể giải được đâu.
”
“Ý của cậu là…”
Lục Tuyết Kha nghĩ đến