"Bố! " Khương Ngọc Hạ vội kêu lên: "Diệp Lâm đã giúp chúng ta nhiều như vậy, tại sao.
bố lại làm như vậy với anh ấy?"
Phương Tuệ tức giận nói: "Cậu ta giúp chúng ta? Cậu ta là cái gì mà có thể giúp chúng ta?"
"Đó là thuốc của công ty chúng ta, những thứ này nên thuộc về chúng ta, cậu ta là một con tôm nhãi nhép, cầm lông gà làm mũi tên, nuốt hết quyền lợi còn muốn chúng ta cảm ơn cậu ta sao?"
Khương Ngọc Tuyết lại gật đầu lia lịa: "Chị! Chị đừng để bị loại người này lừa, người này rất nham hiểm xảo trá, đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, hôm nay anh ta còn dùng bộ đồ đó để lừa chồng em, nếu là người có nhân tính thì sao anh ta có thể làm ra chuyện như vậy? Chị đừng quên, chúng ta mới là người nhà với nhau!"
Ba người, người này nói thế này người kia nói thế kia khiến Khương Ngọc Hạ tức giận đến mức run rẩy cả người, căn bản không thể lý luận với bọn họ.
"Diệp Lâm! Cậu đừng tưởng rằng không nói lời nào là được rồi, cậu không nói lời nào thì ngày mai chúng ta hãy cùng nhau đi tìm Nam Bá Lộc, đến lúc đó tôi xem kết cục của cậu như thế nào!"
Khương Kiến Công lạnh lùng buông một lời rồi tức giận bước vào phòng.
Diệp Lâm trở lại phòng ngủ, cuối cùng cả hai bên tai cũng đã yên lặng.
Khương Ngọc Hạ đi theo nói nhỏ: "Diệp Lâm! Anh tức giận sao?"
"Tức giận?" Diệp Lâm nở nụ cười: "Đương nhiên là hơi tức giận rồi nhưng có em ở đây thì những chuyện này đều không quan trọng!"
Hai má của Khương Ngọc Hạ đỏ bừng: "Anh này, tính tình của anh thật sự quá tốt rồi, thật ra, anh! Anh có thể phản kháng mà! "
"Tại sao phải phản kháng chứ?" Diệp Lâm lắc đầu: "Anh cãi nhau với bọn họ, cuối cùng em bị kẹp ở giữa tình huống khó xử, tiến thoái lưỡng nan! Ngọc Hạ! Anh đã nói sẽ không để em phải chịu tổn thương, nếu như anh để em rơi vào hoàn cảnh khó xử thì không phải là khiến em chịu tổn thương rồi sao?"
Hai mắt của Khương Ngọc Hạ lập tức đẫm lệ, đây mới thực sự là cưng chiều nha!
"Diệp Lâm! Cảm ơn anh.
"
Đột nhiên Khương Ngọc Hạ tiến đến bên cạnh Diệp Lâm