Hoàng phu nhân hoảng loạn bật khóc: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Tìm cậu nhân viên vệ sinh đó! Cậu ta nhất định có cách.
"
“Nhân viên vệ sinh?” Vừa rồi chính bà ta cho người đuổi cậu ta đi, bây giờ lại tìm người ta?
Hoàng Vĩnh Phong sốt ruột gắt lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm cậu ta đi!"
Diệp Lâm vừa ra khỏi bệnh viện một đoạn thì Triệu Gia Phàm đuổi kịp hét lên: “Họ Diệp kia đứng lại! Tổng giám đốc Phong gọi anh quay lại! Bảo anh quay lại có nghe thấy không hả?”
Diệp Lâm coi như không nghe thấy anh ta nói, cứ thế đi thẳng.
Triệu Gia Phàm nhìn thấy đám vệ sĩ của Hoàng Vĩnh Phong thì kêu lên: “Ngăn anh ta lại giúp tôi! Mau!”
Một tên vệ sĩ hùng hổ xông lên kẹp Diệp Lâm lại: “Tổng giám đốc Phong mời cậu quay lại là đã xem trọng cậu! Cậu chỉ là một nhân viên vệ sinh quèn, còn không mau quay lại cảm ơn tổng giám đốc!”
"A! ! " Diệp Lâm khẽ kêu hai tiếng rồi nhếch môi cười: “Muốn tôi quay lại? Được thôi! Vào bảo tổng giám đốc của các người đích thân ra đây mời tôi đi!”
Một tên vệ sĩ tức giận: “Cậu nói gì? Cậu không biết tổng giám đốc Phong là ai hay sao mà muốn ông ấy ra đây mời cậu? Cậu là cái thá gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không vào đó tôi sẽ đánh gẫy hai cái chân chó của cậu!”
Nói rồi tên vệ sĩ vươn tay sắp chạm đến bả vai của Diệp Lâm thì anh nhanh hơn bắt lấy cổ tay của vệ sĩ rồi vặn vài cái nghe rõ tiếng rắc rắc! Cổ tay của tên đó đã bị trật khớp.
“Cậu ta dám đánh người?”
Vài tên vệ sĩ khác thấy vậy xông lên vây Diệp Lâm ở giữa thế nhưng chưa đầy ba phút mấy tên này đã ngã xuống, không đứng dậy nổi.
Triệu Gia Phàm khiếp sợ chạy trở lại bệnh viện, đến nơi hô lên: “Tổng giám đốc Phong không hay rồi! Chúng tôi khẩn thiết mời anh ta đến nhưng anh ta không những không quay lại mà còn đánh bị thương vệ sĩ của ông! Thậm chí còn mạnh miệng nói ông phải ra đó quỳ xuống mời anh ta!"
“Cái gì? Muốn chồng tôi quỳ xuống cầu xin ư? Cậu ta là cái thá gì mà dám nói như thế, tôi lập tức lấy cái mạng chó của