Hoàng Vĩnh Phong sợ suýt thì tè ra quần.
Ông ta chạy đùng đùng chạy đến cho vợ mình hai bạt tai, rống lên đây tức giận: “Người đàn bà chanh chua này! Bà nhanh câm miệng lại!"
Hoàng phu nhân bị đánh đến mức choáng váng, ôm mặt: “Ông...!Sao ông lại đánh tôi.."
Hoàng Vĩnh Phong tức giận rồng: “Sao tôi lạ đánh bà ư? Tôi chỉ hận không thể gϊếŧ bà đây? Nếu không phải là bà thì con trai có biến thành bộ dạng này không hả?”
Hoàng phu nhân vội vàng nói: “Tôi..
tôi đã làm gì? Là cậu ta làm chậm trễ bệnh tình của con trai, có liên quan gì đến tối..." "Nếu không phải bà bất kính với cậu Huy thì con trai đã sớm được chữa khỏi rồi, sao lại biến thành bộ dạng như thế này được chứ?” Hoàng Vĩnh Phong nổi cơn thịnh nộ nói: "Có phải hôm qua bà đã đuổi cậu Diệp đi đúng không?" "Chuyện này." Hoàng phu nhân lắp bắp: "Cậu ta chỉ là một người dọn dẹp."
Hoàng Vĩnh Phong: "Người don dẹp là sao? Cậu ta làm cho bệnh tình của con trai ổn định, đây chính là bác sỹ thiên tài." "Người ta là bác sĩ thiên tài được mời đến từ thủ đô, sao có thể chịu bó tay với bệnh tình của con trai được chứ?"
Hoàng phu nhân cúi đầu, không bằng lòng nói: "Có thể chữa bệnh cho con trai tôi đó là vinh hạnh của cậu ta, chữa khỏi cho con tôi thì tôi cho cậu ta ba mươi lăm tỷ không phải là được sao!"
Hoàng Vĩnh Phong sắp hộc máu đến nơi, Diệp Lâm là anh em với Nam Bá Thiên thì sẽ còn thiếu tiền sao? Diệp Lâm cười nhạt: "Hoàng phu nhân! Nếu bà đã có tiền như vậy thì hãy mời người khác giỏi hơn đi!" Hoàng phu nhân nóng nảy, bây giờ thì đi đầu mời được người giỏi hơn đây? "...!Cậu muốn bao nhiêu tiền hả?" "Bao nhiêu tiền cũng không cần, xin phép!"
Diệp Lâm xoay người rời đi, Hoàng Vĩnh Phong đã sắp khóc, vội vàng ngăn Diệp Lâm lại: “Cậu Diệp! Xin lỗi cậu! Xin cậu đừng chấp nhặt với bà ấy! Tôi xin cậu hãy nhanh cứu con trai tôi đi.."
"Không xong rồi! Cậu chủ lại bắt đầu phun ra máu rồi.." Có tiếng gọi truyền ra từ phòng bệnh.
Sắc mặt Hoàng phu nhân tràng bệch, gấp gáp nói: “Cứu người! Nhanh...!Nhanh cứu người đi.."
Không ai để ý đến bà ta, thậm chí những bác sĩ khác cũng không dám đến gần phòng bệnh,
Gương mặt Hoàng Vĩnh Phong đỏ bừng, đột nhiên xoay người tát một cái lên mặt Hoàng phu nhân: “Bà quỳ xuống cho tôi!"
Hoàng phu nhân bị đánh cho tỉnh táo lại, quỳ trên mặt đất cầu xin: “Cậu Diệp! Cậu...!Xin cậu nhanh cứu con tôi! Tôi sai rồi! Cậu hãy tha thứ cho tôi đi! Tôi...!Tôi không dám nữa."
Diệp Lâm lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Quên đi! Hôm nay coi như tôi nể mặt tổng giám đốc Phong vậy!”
Đi vào phòng bệnh...!Diệp Lâm cầm mấy cây kim châm bên cạnh, châm nhiều chỗ trên người cậu chủ Hoàng! Bệnh tình của cậu chủ Hoàng rất nhanh đã ổn định trở lại, hô hấp đều đặn và các chi số sinh tồn đã bình thường trở lại.
Nhạc lão ở bên cạnh nhìn thấy thì chấn động không thôi! Vừa rồi ông cũng đã nghe thấy Hoàng Vĩnh Phong nói chuyện, biết Diệp Lâm bị những người này vũ nhục đuổi đi nhưng trong lòng Diệp Lâm cũng không hề bất mãn.
"Cậu Diệp đúng là bác sĩ thiên tài, kỹ thuật châm cứu như vậy đã khiến cho tôi được mở mang tầm mắt rồi! Bội phục! Bội phục."
Trong lòng ông cụ Nhạc thầm nói.
Diệp Lâm nói: "Cụ Nhạc khách sáo rồi!"
Kế tiếp, Nhạc thần y tự mình ra tay châm cứu cho cậu chủ Hoàng! Rất nhanh đã giải quyết xong tất thảy.
Hoàng Vĩnh Phong biết ơn Diệp Lâm nghìn vạn lần, ông ta móc một tấm thẻ ra đưa cho Diệp Lâm.
"Cậu Diệp! Đây là tấm thẻ chí tôn nhất của tất cả những công ty thuộc về tôi! Chỉ với tấm thẻ này, tất cả hóa đơn của những công ty thuộc về Hoàng Vĩnh Phong tôi đều sẽ được miễn phí hoàn toàn, xin cậu Diệp hãy nhận cho!"
Diệp Lâm từ chối nhiều lần nhưng Hoàng Vĩnh Phong vẫn cố chấp nhét tấm thẻ chí tôn đó vào trong tay Diệp Lâm! Triệu Ưng và Triệu Gia Phùng nhìn thấy thì rất hâm mộ, tấm thẻ chí tôn này bọn họ đã từng nghe qua.
Toàn bộ thành phố Quảng Dương, Hoàng Vĩnh Phong chỉ phát hành hai tấm bên ngoài! Một tấm cho Nam Bá Thiên còn một tẩm thì cho một nhân vật lớn ở tỉnh lị.
Bây giờ, tấm thẻ thứ ba này thế mà lại đưa cho Diệp Lâm! Triệu Gia Phùng không phục nói: "Tổng giám đốc Phong, Diệp Lâm chỉ làm chuyện mà anh ta phải làm, sao ông lại phải khách sáo với anh ta như vậy chứ?"
Mặt Hoàng Vĩnh Phong biển sắc, một phát đá Triệu Gia Phùng ngã lăn: "Cậu mà không lên tiếng thì ông đây quên mất phải đi tìm cậu tính sổ đây! Triệu Gia Phùng...!Cậu thế mà dám làm chuyện khích bác ly gián như thế này hả!”
Sắc mặt Triệu Gia Phùng thay đổi, run rẩy nói: "Tổng giám đốc Phong! Ông nói gì...!Tôi...!Tôi không hiểu rõ.."
Hoàng Vĩnh Phong tức giận: "Cậu mẹ nó vẫn còn giả vờ hả!