Cô cảm thất chuyện lần này chắc chắn do cả nhà cậu Trần giúp đỡ, không hề có liên quan gì đến ông chủ Khang cả.
Thế nhưng nể mặt bố mẹ, cô vẫn đứng lên nói: " Cám ơn ông chủ Chu.
"
Ông chủ Chu trơ trẽn cười cười:" Có thể nhận được một câu cám ơn của Khương tổng đây thực không dễ dàng gì mà!"
Khương Ngọc Hạ khẽ cau mày, vừa tính nói lại thì Diệp Lâm đã giành nói trước: "Ông chủ Khang! Vừa rồi lúc vào đây tôi có nhìn thấy giám đốc DIêu đang ăn cơm ở bên cạnh đấy"
Trong mắt ông chủ Chu hơi lóe lên kinh hoảng, cười ha ha một tiếng: " Vậy sao? Ông ấy cũng ở gần đây à? Thật là trùng hợp.
"
"Nhưng mà chào hỏi thì thôi đi! Tôi đến đó sẽ khiến bọn họ ăn cơm có áp lực! Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến người khác như vậy.
"
"Một lát nữa ăn xong, bảo ông ấy đến kinh rượu một chút là được rồi.
"
Khương Kiến Công và Phương Tuệ trố mắt nhìn nhau, trên mặt hiện đầy vẻ khâm phục! Quả nhiên là nhân vật lơn nha! Thuận miệng nói một câu liền có thể khiến Diêu Hướng Hằng đến mời rượu.
Diệp Lâm âm thầm cười lạnh chỉ cần một câu anh đã thăm dò ra được mức độ nông sâu của ông chủ Chu.
Tiếp đó ông chủ Chu cũng không tiếp tục yêu cầu Khương Ngọc Hạ ngồi cạnh ông ta nữa, có thể là bởi vì chuyện của Diêu Hướng Hằng khiến ông ta có chút bối rối.
Nhưng Khương Kiến Công và Phương Tuệ không hề phát giác ra chuyện đó cho nên bọn họ một người thì vẫn tiếp tục một nịnh nọt tâng bốc một người thì phụ hoạ theo.
Qua ba lượt rượu lá gan của ông chủ Chu to lên không ít, bắt đầu