Khương Kiến Công cười nịnh nọt nói: "Ông chủ Chu ngài đừng nóng giận.
Đứa nhỏ này quá thành thật, dễ dàng bị người ta lừa gạt, tôi sẽ bảo nó xin lỗi với ngài!"
Ông chủ Chu chậm rãi ung dung nói: “Nếu hai anh chị đã nói như vậy! Vậy thì tôi sẽ nể mặt hai người tha cho bọn họ.
"
"Ây, ông chủ Chu quả nhiên là người lớn rộng lượng!" Phương Tuệ cười tít cả mắt: “Ngọc Hạ! Còn không mau xin lỗi ông chủ Chu đi!"
Khương Ngọc Hạ cắn răng không nói lời nào, ông chủ Chu lại cười ha ha nói: "Xin lỗi thì thôi đi khỏi cần! Khương tổng! Dù sao cũng là người trẻ tuổi không nên làm khó cô ấy như vậy, mọi người thấy đúng không?"
"Hay là Khương tổng! Hai ta uống chén rượu làm hòa, chuyện này cứ cho qua nhé?"
Khương Ngọc Hạ thở hắt ra một hơi, chuyện này còn có thể tiếp nhận được.
Cô bưng chén rượu lên vừa nhấc lên môi đang định uống ông chủ Chu lại cười: “Khương tổng uống như vậy làm sao có thành ý xin lỗi chứ?"
Khương Ngọc Hạ kinh ngạc: “Vậy phải uống thế nào?"
Ông chủ Chu cười nói: “Chúng ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi với Khương tổng đây rất hợp.
"
"Vì càng thân thiết hơn một chút hay là chúng ta uống rượu giao bôi đi!" Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều sững sờ với yêu cầu quá đáng này.
Diệp Lâm bỗng nhiên buồn bực nói: "Vừa rồi ông lừa bọn họ thì thôi! Hiện tại, ông muốn uống rượu giao bôi với vợ của tôi có phải ông muốn chết rồi?"
"Uống cái mẹ ông ý!" Diệp Lâm vỗ bàn đứng dậy nắm cổ áo của ông chủ Chu xách anh ta lên như xách con chờ gầm thét: " Ông muốn chết phải không?"
Ông chủ Chu hoàng mang! Vừa rồi nhìn thấy Khương Kiến Công và Phương Tuệ giận dữ mắng mỏ Diệp Lâm! Diệp Lâm một âu cũng không phản bác lại.
Anh ta còn tưởng rằng Diệp Lầm là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp! Cho nên ông ta mới dám hùng hổ dọa người như thế! Muốn vũ hục Khương Ngọc Hạ.
Không hề nghĩ tới Diệp Lâm tính tình lại lớn như vậy! Anh ta chỉ vừa mới đề nghị đã lập tức túm cổ dòi gϊếŧ ông ta.
Ông ta cũng không biết rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết và Khương Ngọc Hạ chính là vảy ngược