"Thật sự là biệt thự Vọng Giang Viên!"
"Được được được, anh nói cái gì em đều tin hết!" Khương Ngọc Hạ cười trả lời, trong lòng lại không cho là như vậy.
Biệt thự Vọng Giang Viên, đó chính là nơi mà ngay cả Hứa Khánh Quân cũng không dám tưởng tượng, Diệp Lâm có thể có sao?
Giữa trưa hai người đi tới Bách Hạo Hiên ăn một bữa, giám đốc Tạ tự mình xuống tiếp đãi, tìm một phòng bao tốt nhất ở trên lầu.
Cùng lúc đó, giám đốc Tạ còn thăng cấp thẻ hội viên bình thường của Khương Ngọc Hạ thành thẻ kim cương.
Thẻ kim cương, chỉ thấp hơn thẻ chí tôn của hội viên đỉnh cấp thôi! Khương Ngọc Hạ đương nhiên là vô cùng vui vẻ, cô vẫn rất thích ăn ở Nhất Phẩm Hiên.
"Diệp Lâm! Hình như bố mẹ vẫn còn liên hệ với ông chủ Chu"
Khương Ngọc Hạ lo lắng nói! Diệp Lâm nhíu nhẹ mi: “Bọn họ đang làm cái gì?"
Khương Ngọc Hạ lắc đầu: “Không biết, thần bí lắm.
"
"Lúc sáng, Hoàng Lương chạy đến công ty vài chuyến, khoe khoang trước mặt em.
"
"Nói cái gì mà lập công lớn cho nhà họ Hạ, công ty dược phẩm Hưng Thịnh lập tức sẽ trở thành ông trùm giới địa sản.
"
Trong lòng Diệp Lâm giật mình: "Ông trùm giới địa sản? Bọn họ muốn tiến quân vào bất động sản?"
Khương Ngọc Hạ: "Em cũng không biết, em đã hỏi bố mẹ rồi, bọn họ không nói gì với em cả!
Diệp Lâm nói: “Chuyện này phải chú ý một chút, tên ông chủ Chu kia là một tên lừa đảo, đừng để bị lừa đó!”
Ăn cơm xong, Khương Ngọc Hạ quay về công ty.
Trong văn phòng, Khương Kiến Công và Tạ Tuệ với Hoàng Lương đang thương lượng gì đó… Biểu tình cực kỳ hưng phấn.
Nhìn thấy Khương Ngọc Hạ bước vào, ba người lập tức ngừng lại.
“Không có gì! Uống trà mà.
” Hoàng Lương chậm rãi uống trà, ung dung nói.
Khương Ngọc Hạ nói: “Có phải các người vẫn còn liên hệ với tên ông chủ Chu kia không?”
“Bố mẹ đừng trách con không nhắc nhở! Ông chủ kia chính là một tên lừa đảo.
”
“Ngọc Hạ! Con nói chuyện phải chú ý một chút.
” Khương Kiến Công tức giận mắng: “Ông chủ Chu giúp nhà chúng ta việc lớn như vậy! Sao con có thế nói như thế.
”
“Ông ta giúp chúng ta cái gì chứ! Là nhà mẹ nuôi con giúp.
”
Hoàng Lương cười nhạo: “Chị thôi đi!”
“Chị thực sự cho rằng