"Ông ơi, chuyện vui, chuyện vui tới rồi!" Khương Thanh Tùng kích động nói.
"Lúc này còn có chuyện vui gì nữa?"
Khương Thanh Bình vẻ mặt ủ rũ: “Đừng quấy rầy ông nội nghỉ ngơi!"
Khương Thanh Tùng kích động nói: "Bố, thật sự là một chuyện vui vẻ,công ty dược phẩm Hưng Thịnh xảy ra chuyện rồi.!"
“Đã xảy ra chuyện?"
Mọi người ngồi thẳng dậy, Khương Vĩnh Khánh vẻ mặt kích động hỏi: “Làm sao vậy? nghiêm trọng không?"
Khương Thanh Tùng hưng phấn nói: “Đủ để Khương Ngọc Hạ ngồi tù!"
"Nói đi, nói đi!” Khương Vĩnh Khánh vô cùng vui vẻ.
Khương Thanh Tùng hắng giọng: “Trong công ty, con có sắp xếp một người bạn thân."
"Bạn thân này vừa nhắn cho con, nói rằng Khương Kiến Công đã lấy con dấu chính thức của Khương Ngọc Hạ, mượn danh của Khương Ngọc Hạ để chuyển đi một nghìn năm mươi tỷ của công ty."
“Còn nói là để cho một ông chủ tên Khang đầu tư vào bất động sản.
Và ông chủ Chu này là một kẻ lừa gạt!"
Khương Vĩnh Khánh vui mừng khôn xiết: "Còn có chuyện như vậy? Hahaha, biển thủ tiền của công ty, cho dù là một chủ tịch lớn cũng phải chịu trách nhiệm."
"Hơn nữa, người thân của cô ta đã lấy đi tiền của công ty.
Đây là một việc lớn, cô ta phải đi tù ít nhất mười năm!"
“Đi, bây giờ đi đến Công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Chúng ta vẫn là cổ đông của công ty và có quyền can thiệp vào việc điều chuyển vốn của công ty!"
Mọi người nhà họ Khương hùng hổ leo lên xe quyết liệt đi thẳng đến Dược phẩm Hưng Thịnh.
Ở bên kia, Diệp Lâm tìm được nơi ông chủ Chu ở dựa vào địa điểm do Trần Phước Nguyên cung cấp.
Kết quả là nơi này đã trống không, không một bóng người.
Đúng lúc này, Diệp Lâm cũng nhận được cuộc gọi từ Khương Ngọc Hạ.
"Diệp Lâm, đã xảy ra chuyện.
Khương Vĩnh Khánh đã đưa...những cổ đông khác của công ty đến công ty làm nháo một phen..."
Diệp Lâm trong lòng sửng sốt, điều anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.
"Chờ đã! Anh sẽ quay lại ngay!" Diệp Lâm vội vàng đi đến công ty dược phẩm Khương thị.
Lần này, nhân viên bảo vệ không ngăn cản Diệp LÂm, chủ yếu là vì trên lầu đã xảy ra sự cố! Đang đi lên lầu, anh nghe thấy Khương Kiến Công đang cãi nhau với ai đó từ xa.
“Sao vậy? Tôi là bố của Ngọc Hạ! Con bé là chủ tịch công ty.
Công ty của con bé cũng là công ty của tôi! Tại sao tôi không thể định đoạt tài sản của công ty?”
Tôi vừa bỏ ra một nghìn năm muwoi tỷ cũng là một khoản đầu tư lớn! Lúc đó các ngươi sẽ kiếm lại hơn ba mươi tỷ, các người không lẽ không chia tiền sao?”
Đám người các ngươi đã