Trong vương phủ, một bóng đen lẳng lặng nhìn Lan Nguyệt Nhi với cơ thể trần truồng đang tiến lại gần một nam khách cao lớn, lúc này một người võ sĩ đứng ở phía sau Võ Trường Cơ bỗng bay vụt ra, kiếm sắc trong tay hắn chợt lóe, ở trong tiếng thét chói tai, máu đỏ của Nguyệt nhi bắn xa hai thước, một đầu người mở lớn hai mắt đã nằm ở trong tay võ sĩ kia!
Thi thể của Nguyệt nhi mạnh mẽ ngã xuống đất, tất cả ca kỹ cùng với khách quý đều sợ hãi run run không ngừng, bọn họ liên tục thét chói tai, chạy trốn. Đương nhiên, cũng không ít đệ tử quý tộc có tập võ, họ vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, *tựa tiếu phi tiếu nhìn Võ Trường Cơ .
*cười mà không cười
Lúc này, trên khuôn mặt béo tròn của Võ Trường Cơ đã tức giận đến đỏ bừng, Lan Nguyệt Nhi là thiếp thất mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, mà đại bộ phận người đang ngồi trong này đã từng gặp qua. Giờ phút này tuy nàng đã chết, nhưng nàng làm trò đánh mất mặt mũi của hắn, sợ rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nghĩ đến đây, hắn càng căm ghét nhà thân thích quyền quý của Nguyệt nhi kia !
Võ Trường Cơ ngồi ở trong góc, Dương công, người mà hắn rất tín nhiệm , lúc này thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ngụy vương người quá nóng vội rồi, ở trước mặt mọi người lấy đầu Nguyệt nhi , chẳng phải cũng giống như lấy đi mặt mũi của mình sao?”
Mãi cho đến khi chúng tân khách trong đại sảnh bối rối rời khỏi, bóng đen kia mới như tia chớp, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lặng yên không một tiếng động trở lại tửu lâu, Lạc Yiểu Y không nóng lòng trở lại gian phòng của mình. Hắn phi thân lên trên cây đa, lẳng lặng ngồi, khóe miệng nở nụ cười như ẩn như hiện.
Lan Nguyệt Nhi tuy phái người tới giết ta, nhưng nàng ra lệnh cũng không ngờ rằng, người cuối cùng rơi đầu lại chính là nàng. Tối hôm nay, ta có thể ngủ an giấc rồi a.
Nhưng Lạc Yiểu Y vẫn có chút không dám trở về phòng của mình. Lê Duẫn kia luôn tìm kiếm hắn, chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của con heo băng và Lam Hòa. Ta nên tìm cách gì để giấu diếm bọn họ đây?
Lạc Tiểu Y cũng biết, lấy sự khôn khéo của hai người kia, muốn hoàn toàn giấu diếm được thì khó khăn rất lớn. A, đúng rồi. Tối hôm nay ta ngủ trên cây đa một đêm.
Giờ dần, Lý đầu bếp tìm không thấy Lạc Tiểu Y hùng hùng hổ hổ bước vào phòng bếp: ” Tiểu tử hỗn đản, nói đến là đến, nói không thấy sẽ không thấy mặt, làm tiểu nhị như hắn còn thoải mái hơn quý tộc nữa!” Mắng đến đây, hắn tức luôn cả công tử nhà mình, nhịn không được thì thào thì thầm: “Công tử a công tử, sao người còn chưa tìm được một cô gái xinh đẹp, sao không sớm thành gia lập thất vậy? Người không thể làm cho lão Lý ta bớt lo lắng được sao? Ta ngày nào cũng lo lắng đến phiền muộn, sợ cái tên Lạc Tiểu Nhất kia sẽ dụ dỗ ngươi thành đồng tính, người làm mẹ như ta không thể không lo nghĩ a!”
Hắn mắng thống khoái xong. Cũng không chú ý tới, trong bóng đêm có một đôi mắt sáng trong suốt. Lạc Yiểu Y vừa đến giờ dần liền tự động tỉnh dậy, dù sao ngủ trên cây cũng không thoải mái. Giờ khắc này, hắn oán hận trừng mắt nhìn thân hình to lớn của Lý đầu bếp kia, dùng sức cọ cọ chân: ***, ta quyết định, ta mà không dụ dỗ chưởng quầy thành đồng tính thì ta không làm người!
Nói tới đây, tay phải của Lạc Yiểu Y giơ lên, hướng lên trời âm thầm thề nói : “Trời cao ở trên, đất mẹ ở dưới. Ta, Lạc Tiểu Y thề nhất định phải, phải, phải. . . phải,” Lạc Yiểu Y vô lực cúi thấp đầu. Thì thào thì thầm: “Nhưng, ta là nữ a, cho dù ta muốn dụ dỗ chưởng quầy thành đoạn tụ, đến khi thất thân cũng sẽ lộ dấu vết a. Ai ya. Ai muốn thất thân cho hắn, ***, ta thật là càng ngày càng không ra gì a!”
Hôm nay lại là một ngày thật tươi đẹp. Ánh nắng vàng xuyên thấu qua những đám mây quang đãng. Chiếu rọi ấm áp. Hiện tại đúng là giờ ăn sáng. Nhóm người làm của tửu lâu Thiên Lý Hương đang bề bộn đến choáng váng đầu óc, mờ hai mắt. Bỗng nhiên“A ——” một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc truyền đến. Kèm theo tiếng kêu thảm thiết , là“Rầm——” tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nhóm người làm nhất tề quay đầu nhìn dưới cây đa, thấy cách đó trăm mét , một thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn đang giãy dụa, rên rỉ. Nháy mắt, ở trong tiếng ồn ào của cửa mở và tiếng bước chân liên tiếp, thân ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại đau đớn đến thảm thương.
“Lạc