Hắn sợ tới mức rùng mình một cái, hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe tròn xoe. Hắn sững sờ nhìn Lam Hòa bỗng nhiên kêu lên: “Công tử gia, tiểu nhân có chuyện muốn nói!”
Nhìn thấy Lam Hòa nhăn chặt mày, Lạc Tiểu Y vô lực nói: “Công tử gia, hình như tiểu nhân còn chưa đồng ý a.”
Quét mắt nhìn, khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa bắt đầu xanh mét. Lạc Tiểu Y không nhìn sắc mặt hắn, cứ thế nói: ” Bộ dạng công tử gia rất tuấn tú, người lại rất giỏi, tiểu nhân mỗi lần tới gần, trái tim liền đập thình thịch vui mừng.” Nghe đến đó, biểu tình Lam Hòa càng kỳ quái: đây là thổ lộ a, tiểu tử này thật sự yêu thích ta, hắn nói không đồng ý, lại còn nói cái chủ ý quỷ quái gì đây?
Lạc Tiểu Y vẫn còn nói: “Nhưng , tiểu nhân cẩn thận ngẫm lại, lời này của công tử rất không có đạo lý. Dựa vào cái gì công tử thích tiểu nhân, tiểu nhân lại phải luôn đáp ứng?”
Nói tới đây, Lạc Tiểu Y làm rõ suy nghĩ của mình. Giọng nói của hắn vang lên. : “Cái, cái kia, cũng có thể nói là thương lượng đi!”
Lam Hòa không giận ngược lại còn cười, hắn cười khanh khách nâng cằm Lạc Tiểu Y lên, nhìn hai con mắt đen thùi lùi đang chuyển động , nói: “Thương lượng a? Vậy, Tiểu Nhất a, theo chủ ý này của ngươi, ngươi hãy đến phòng của bản công tử , chúng ta ngủ chung đi.”
A?
Mày Lạc Tiểu Y nháy mắt nhăn lại, hắn thực phiền não thầm nghĩ: không tốt, thế này không tốt!
Ai ya , ta quên mất, ta là nữ a. Nhưng công tử hắn thích ta làm nam tử a. Ái chà, còn nữa nha, công tử hắn sao có thể không nhờ người mai mối, đã tùy tiện nói muốn ngủ chung với ta? Này, đây cũng quá không tôn trọng người khác đi. Ô hay! Bây giờ không phải vấn đề tôn trọng hay không tôn trọng, mà việc này đối với trẻ em là không thích hợp a.
Nghĩ đến đây, hai mắt đen láycủa Lạc Tiểu Y chuyển động một chút, đồng thời, cắn môi dưới, cực kỳ vui mừng liếc nhìn Lam Hòa một cái, đầu hơi nghiêng, đồng thời, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y như vậy, trong lòng Lam Hòa đã vô cùng say mê. Hắn nhịn không được đưa hai tay cầm mặt của Lạc Tiểu Y. Nhìn chăm chú, một ý niệm trào ra trong đầu: có lẽ, làm đồng tính cũng không phải việc gì quá thống khổ.
Vừa nghĩ đến việc này, Lạc Tiểu Y vừa ngượng ngùng vừa liếc mắt nhìn hắn một cái, đuôi mắt mang theo ý cười, nghiêng nghiêng, trong nháy mắt, khuôn mặt vốn cực kỳ tinh xảo của Lạc Tiểu Y lại ăng thêm vô hạn phong tình, làm cho hai mắt Lam Hòa nhìn đến ngây ngốc.
Ngay lúc Lam Hòa vô cùng vui sướng, say mê không thôi, thì giọng nói vô cùng mềm mại của Lạc Tiểu Y truyền đến: “Cái kia. Lam ca ca, huynh chuẩn bị khi nào thì cưới Tiểu Y nha?”
Cưới?
Cưới!
Lông mày Lam Hòa nhíu lại, ánh mắt mê ly trấn tĩnh lại. Miệng hắn mở mở, lại khép lại. Lại mở mở lần nữa. Rồi lại khép lại. Qua một hồi lâu, hắn mới ấp úng nói: “Tiểu Nhất, ngươi là nam nhi a.”
Lạc Tiểu Y kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn: “Việc này không cần công tử nói cho tiểu nhân biết.”
Tay Lam Hòa buông khuôn mặt nhỏ đang cầm ra, đau đầu vỗ nhẹ lên trán. Lẩm bẩm nói: “Cái kia. Tiểu nhất, nam nhân cùng với nam nhân, không có danh phận này.” Nhìn hai mắt Lạc Tiểu Y tỏa sáng, đầy chờ mong, khát vọng. Lam Hòa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Không thể có.”
Những lời này vừa ra, Lạc Tiểu Y tựa hồ giật mình. Thẳng qua một hồi lâu, hắn mới run rẩy nói: “Kia, vậy làm sao bây giờ?”
Lam Hòa trợn mắt ôn nhu nhìn hắn, nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Lạc Tiểu Y, thì rất đau lòng xoa xoa mày của hắn, nhẹ nhàng, kiên định nói: “Tiểu Nhất, việc này không quan trọng, chúng ta thích nhau, ta sẽ lo đầy đủ cho ngươi.”
Lần