Cực Phẩm Tiểu Nhị

Nguy Cơ (1)


trước sau


Tiểu Y hít sâu một hơi : “Chu công tử, công tử không thể như vậy. Không thể a.” Hắn liên tục kêu khóc. Nhưng kêu vài tiếng, Chu mỹ nam cũng không có một chút phản ứng nào.
Mắt thấy sắp đi vào chỗ tường vây, trong lúc bối rối Lạc Tiểu Y cất cao cổ họng, khàn giọng hét lớn: “Cứu mạng a! Công tử gia cứu” tiếng hét két một tiếng dừng lại, hắn bị Chu mỹ nam điểm trúng huyệt đạo.
Sau khi điểm á huyệt của Lạc Tiểu Y, Chu mỹ nam cắp hắn dưới nách. Đối diện với cặp mắt to lăn lộn không ngớt của hắn, Chu mỹ nam cười lạnh nói: “Như thế nào, hoảng rồi à?” Hai mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, Chu mỹ nam lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi là thân nữ nhi, thì ta sẽ phụ trách.”
Một cục tức nghẹn ở ngực Lạc Tiểu Y, vô số lời muốn dùng để lên án, nhưng Chu mỹ nam lại bỏ mặc hắn. Nhảy qua tường vây, tung người phi về phía sau núi.
Lạc Tiểu Y bị kẹp ở dưới nách hắn, mắt thấy cây cối hai bên đường bay nhanh về đằng sau. Tim của hắn bối rối tới cực điểm, kỳ quái là, trong lúc bối rối này, còn mơ hồ có một lọai loại cảm giác khát vọng rất khó nói.
Ai ya, ta quá háo sắc rồi, thấy tiểu tử này ngày thường tướng mạo khá tốt, cư nhiên cũng không hề sợ hãi.

Trong khi đang bôn chạy, thân mình Chu mỹ nam đột nhiên khựng lại!
Tiếp theo, hắn chậm rãi cúi đầu, đặt Lạc Tiểu Y trên mặt đất, lại mở á huyệt trên người hắn ra. Một ít động tác này hắn làm rất thong thả mà nghiêm túc. Lạc Tiểu Y nhìn hắn một cái, sau đó liền dựng hai lỗ tai lên. Tiếp theo, thân thể được tự do rồi, hắn lập tức cảnh giác lui về phía sau, chỉ chốc lát liền biến mất ở sau một cây đại thụ.
Nhìn đến động tác của hắn, Chu mỹ nam không một tiếng động cho hắn một ánh mắt khen ngợi. Sau đó, thân hình hắn xoay một cái, lạnh giọng quát: “ Cao nhân phương nào, đã đến đây sao không ra mặt?”
Tiếng nói vừa dứt, một trận tiếng lá cây lay động truyền đến, tiếp theo, một người áo xanh xuất hiện ở phía sau Chu mỹ nam. Người này bộ mặt thô lậu bình thường, thân hình cao lớn, chính là Hà Chấn Vân ở trọ trong tửu lâu.
Thật không ngờ là hắn. Hai người đều giật mình.
Hai mắt Hà Chấn Vân xẹt qua người Lạc Tiểu Y, cười mà không cười nói: “Thật không ngờ, Chu đại hiệp mặt lạnh cùng ngọc diện Lam công tử đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, cư nhiên đều mê mệt tên tiểu nhị nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ này. Tại hạ nhìn tới nhìn lui, bất quá cũng chỉ là một tiểu tử tầm thường vô lại, thật sự nghĩ không ra hắn lại có mị lực lớn như vậy!”
Câu ác độc này vừa thốt lên, Lạc Tiểu Y không khỏi chấn động. Hắn sững sờ nhìn Hà Chấn Vân vẻ mặt châm biếm, thầm nghĩ : ***. Vậy mà ta còn cho rằng hắn là người tốt.
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y lại quay đầu nhìn về phía con heo băng, vừa nhìn, mới phát hiện biểu tình con heo băng nghiêm trọng chưa từng có.
Khóe miệng Chu mỹ nam kéo kéo, chậm rãi nói: “Thứ cho mắt Chu mỗ kém cỏi, vẫn nhìn không ra Hà đại hiệp là cao nhân phương nào? Xem ra đây cũng không phải diện mạo thật của đại hiệp rồi?”
Hà Chấn Vân cười ha ha, cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Mà quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y đang lặng yên không một tiếng động chuồn về phía sau, cười dài nói: “Lạc tiểu công tử, nếu đến đây, cần gì phải vội vàng chạy đi như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn đi báo cho một gian phu khác của ngươi là Lam Hòa sao?”
Cước bộ Lạc Tiểu Y ngừng một chút, chậm rì rì quay đầu lại. Nhìn Hà Chấn Vân cười hì hì nói: “Hà đại hiệp, tiểu nhân chỉ là một tiểu nhị bình thường, lão gia ngài cũng quá coi trọng tiểu nhân rồi chăng?”

Hà Chấn Vân chậm rãi nói: “Phải vậy không? Nếu tiểu nhị ca có thể được hai vị đại nhân vật yêu thích. Cho dù ngươi là một tiểu quan trong thanh lâu. Tại hạ cũng sẽ không xem nhẹ.”
Lời vừa nói ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y tái đi, hắn oán hận trừng mắt nhìn Hà Chấn Vân.
Bà nội nó. Tiểu tử này năm lần bảy lượt gây sự, xem ra hôm nay không thể dễ dàng rời đi chỗ này. Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại cẩn thận quan sát một phen, tùy cơ ứng biến.
Sau khi quyết định chủ ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y, lập tức lại cười hì hì. Hà Chấn Vân nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm cảnh giác: tiểu tử này tuy còn trẻ tuổi, lòng dạ cũng không phải nông cạn, chẳng lẽ hắn thật sự không phải là nhân vật bình thường?
Chu

mỹ nam mặt âm trầm, rút trường kiếm không rời khỏi người ra. Hắn lạnh lùng nhìn Hà Chấn Vân chằm chằm: “Hà công tử, người của ngươi đâu? Gọi bọn hắn nhất tề xuất hiện đi.”
Lạc Tiểu Y cả kinh, giương mắt quét khắp mọi nơi, càng xem sắc mặt càng nghiêm trọng. Nơi này cây cối rậm rạp, ba mặt đều có gò đất cao bằng thân người, bên trái lại là một đường dốc gần mười thước, dĩ nhiên là một chỗ tốt nhất để mai phục.
Biểu tình Lạc Tiểu Y biến hóa, lại thu vào đáy mắt Hà Chấn Vân, hắn thầm nghĩ: tiểu tử này tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ, thật đúng là có lai lịch lớn sao?
Dù nghĩ đến khả năng Lạc Tiểu Y không tầm thường, Hà Chấn Vân vẫn không bất an. Hắn vốn không để Lạc Tiểu Y vào mắt.
Lúc này Lạc Tiểu Y đã định thần. Hai mắt đen láy của hắn trượt qua trượt lại đánh giá Hà Chấn Vân, nhìn từ đầu đến chân chưa đã ghiền, còn chạy một vòng quanh hắn.
Hà Chấn Vân nhướn mày, một cỗ lệ khí âm tàn từ trong mắt hiện ra. Bỗng nhiên, Lạc Tiểu Y vui mừng kêu lên: “A ha, ta biết ngươi, ngươi thật sự dịch dung rồi!”

Hai mắt Lạc Tiểu Y sáng trong suốt, vô cùng hưng phấn nhìn Hà Chấn Vân, thân trên hơi nghiêng, cười hì hì nói: “Hà đại hiệp, cho ta xem bộ mặt đích thực của ngài được không?”
Hà Chấn Vân hừ nặng một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, Lạc Tiểu Y đã quay đầu nhìn về phía Chu mỹ nam, cười hì hì nói: “Chu đại ca, trong chốn giang hồ, có danh nhân nào thân người cao lớn, mặt lại như mỹ nữ hay không?”
Lời này vừa ra, bốn đạo ánh mắt đồng thời phóng tới hướng Lạc Tiểu Y. Chu mỹ nam liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, sau đó quay đầu nhìn về hướng Hà Chấn Vân một lúc lâu, bỗng nhiên chần chờ nói: “Ngươi, ngươi là thiên diện yêu sát?”
Giờ khắc này, Hà Chấn Vân lại nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, hai mắt của hắn nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm, cặp mắt vốn bình thản kia, vào thời khắc này thậm chí có một loại lực lượng câu hồn đoạt phách, đâm vào phế phủ của người ta. Thẳng qua một hồi lâu, hắn mới ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Thật không ngờ, thật không ngờ, Hà mỗ hành tẩu giang hồ nhiều năm, hôm nay lại bị một tên tiểu nhị xem thấu thân phận thực sự!”
Hắn nói lời này chẳng khác gì là thừa nhận câu hỏi của con heo băng. Nhất thời, Lạc Tiểu Y cùng con heo băng đều trầm mặc. Thiên diện yêu sát này thành danh mấy năm, chính là sát thủ xếp hàng thứ nhất trên giang hồ. Hắn làm việc không hề bận tâm, thích dịch dung. Vì thế đến nay, chỉ lấy một cái gương mặt mỹ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt người khác.
Vừa nghĩ tới mình cư nhiên cùng nhân vật như vậy ở trong tửu lâu ngây người mấy tháng, sắc mặt Lạc Tiểu Y biến hóa. Hắn chờ mong nhìn về hướng Chu mỹ nam, lúc này đây, có thể cứu tánh mạng này hay không, còn phải trông cậy vào vị Chu đại hiệp này.
Ánh mắt Chu mỹ nam lạnh lùng dừng ở Hà Chấn Vân, mày nhảy dựng, bỗng nhiên nói: “Ngươi cũng là người của Bạch y giáo?” Hắn cười lạnh nói: “Thật không ngờ, thế lực Bạch y giáo cường đại đến như thế, ngay cả nhân vật như thiên diện yêu sát cũng có thể thu vào dưới trướng. Xem ra, lần này các ngươi là thề phải tất thắng. Chính là Chu mỗ không hiểu được, Chu mỗ cùng vị Lạc Tiểu Nhất này làm sao lại phạm vào cấm kỵ của các ngươi, làm cho các ngươi phải chém tận giết tuyệt?”
Lạc Tiểu Y thật không ngờ con heo băng cư nhiên lại xả đến trên người mình, hai mắt mở tròn xoe. Hắn nhìn nhìn con heo băng, lại nhìn thiên diện yêu sát một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, biến sắc: chẳng lẽ, ta đã bại lộ?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện