Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, nàng kinh ngạc nhìn gương mặt cười hì hì của Lam Hòa. Nhìn một lát , nàng quyết đoán xoay đầu, liếc mắt xem thường, thì thào nói: “Cư nhiên dùng biện pháp ngốc như vậy đến chọc ghẹo Tiểu Y.”
Lam Hòa thật không ngờ nàng lại phản ứng như thế, dưới cơn sửng sốt, cười lên ha hả. Hắn cười rộ nên làm vòm ngực chấn động, Lạc Tiểu Y dựa vào trong lồng ngực của hắn, vừa cảm giác được bộ ngực hắn chấn động, vừa nghe hơi thở nồng hậu nam tính của hắn, trong lòng đập rộn rã như trống, thầm nghĩ: không ổn rồi, xem ra ta thật sự có cảm giác với công tử gia, như vậy không hay lắm.
Lam Hòa cúi đầu, liền phát hiện tròng mắt của nàng không ngừng chuyển động, hắn thở dài một tiếng, cúi đầu in một nụ hôn lên khóe miệng của nàng, đang định nói cái gì. Bỗng nhiên thân hình hắn cứng đờ, ngẩng phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác được sự dị thường của hắn, Lạc Tiểu Y cũng sững sờ nhìn theo tầm mắt hắn.
Lam Hòa nhẹ nhàng ôm Lạc Tiểu Y từ trên đầu gối xuống, lại phất phất áo bào, xoay người hướng về phía ngoài cửa ôm quyền, cất cao giọng nói : “Không biết khách phương nào đến tận đây? Lam mỗ không tiếp đón từ xa, xin đừng trách móc.”
Hắn thản nhiên cười, áo bào không gió mà tự bay, mái tóc đen như mực rơi trên vai, mang theo vài phần nghiêm nghị cùng ngạo khí, Lạc Tiểu Y kinh ngạc lui ra phía sau hai bước, hai mắt bất giác đặt ở trên người Lam Hòa, thầm nghĩ: bộ dạng công tử gia thật đúng là tuấn tú.
Vừa miên man suy nghĩ, Lạc Tiểu Y vừa thối lui vào trong góc, chỉ chốc lát sau, nàng đã thối lui đến sau rèm, lẫn vào chỗ âm u. Nơi này rất tốt, bất kể là nhảy cửa sổ hay là chuồn ra cửa chính, đều là một đường thẳng tắp, hơn nữa hoàn toàn không gây sự chú ý.
Lam Hòa vội vàng nhìn nàng một cái, trong lòng vui lên đồng thời cũng nghiêm mặt lại.
Từ sau khi Lam Hòa mở miệng, từng đợt tiếng bước chân rất nhỏ liền vang lên không dứt, Lạc Tiểu Y lắng tai nghe, chỉ một chốc công phu, trên nóc nhà, ngoài cửa phòng này. Còn có ngoài sân, đã đứng đầy người. Những người này hô hấp trầm thấp nhẹ nhàng, hiển nhiên người người đều là cao thủ.
Một giọng nói khàn khàn từ từ vang lên: “Lam công tử chẳng những công phu cực cao, ngay cả thuộc hạ của ngài cũng xuất chúng như vậy. Bội phục bội phục!”
Bấy giờ Lạc Tiểu Y mới biết. Đám cao thủ bao vây bên ngoài, đều là người của Lam Hòa.
Lam Hòa cao giọng cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong trời đêm: “Không dám không dám, Lam mỗ vốn nhát gan. Biết trong chốn giang hồ nhiều kẻ tiểu nhân, không thể không phòng a.”
Những lời này quả thật rất châm chọc. Kẻ bị Lam Hòa mắng là tiểu nhân kia khẽ hừ thật mạnh. Khi hắn mở miệng ra lần nữa thì giọng nói đã khôi phục bình tĩnh: “Lam công tử thật là khiêm tốn a. Tại hạ hành tẩu giang hồ nhiều năm, đây là lần đầu tiên trong thời gian ngắn như vậy bị người ta phát hiện hành tung. Công phu công tử cao như vậy chắc hẳn là một nhân vật thành danh trong chốn giang hồ, lão phu phải cẩn thận suy nghĩ mới được. Đúng rồi, mấy năm này trong chốn giang hồ có một nhân tài khó lường mới xuất hiện. Gọi là Dạ Lưu Phong, chẳng lẽ hắn chính là công tử?”
Lời này vừa ra. Lạc Tiểu Y đột ngột quay đầu, kinh ngạc nhìn Lam Hòa chằm chằm. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kinh ngạc. Nàng tập trung chú ý biểu tình của Lam Hòa, muốn nhờ đó mà suy đoán lời lão giả này nói là thật hay là giả.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa nghiêng đầu qua một bên, trừng mắt nhìn nàng. Chống lại vẻ mặt của hắn, Lạc Tiểu Y sửng sốt, ngây ngốc trả lại hắn một nụ cười, thầm nghĩ: Dạ Lưu Phong? Đúng rồi, cách hành xử của Dạ Lưu Phong này thật sự rất phù hợp với cách làm người của công tử gia.
Quay đầu trở lại, Lam Hòa cười ha ha, sau đó phất tay áo một cái, hai phiến cửa sổ mở ra, lộ ra tinh không sáng lạng phía ngoài, cùng với bọn hộ vệ như ẩn như hiện.
Hai mắt Lam Hòa sáng ngời sâu thẳm, mang theo ý cười nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói: “Tiền bối, cho tới bây giờ còn không nguyện ý lộ mặt sao?”
Lạc Tiểu Y còn đang nhìn xung quanh mọi nơi, giọng nói của lão giả kia lại mơ hồ truyền đến: “Không dám, Dạ Lưu Phong là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ. Tuy lão phu tự cho rằng mình siêu phàm, nhưng cũng không dám chống đối ngay mặt.” Nói tới đây, trong giọng nói của hắn mang theo vài phần châm chọc: “Huống chi, cao thủ trong viện này của Lam công tử thật sự là nhiều lắm, nhiều người như vậy vây quanh một lão già như ta.Ta có chút khiếp đảm.”
Tiếng nói của người nọ lúc nhẹ lúc nặng, khi xa khi gần, mơ hồ không chừng. Khi hắn nói chuyện, đám người Lam Hòa còn xục xạo mọi nơi tìm kiếm tung tích của hắn. Lạc Tiểu Y nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười trộm.
Nếu bàn về khinh công ẩn hình, Lạc Tiểu Y có thể nói là thiên hạ đệ nhất. Hiện tại nàng đã