Lam Hòa cười rất nhẹ nhàng, nhưng cặp mắt kia, vẫn mơ hồ nhìn nàng chăm chú, Tiểu Y mừng rỡ trong lòng: thật tốt quá, hôm nay thật đúng là náo nhiệt a. Như vậy công tử gia sẽ không nhớ chuyện muốn trừng phạt ta .
Lập tức, đầu nhỏ của nàng không ngừng gật gật, khẩn cấp nói: “Được được.” Thấy Lam Hòa nhìn mình, nàng cười hì hì giơ tay nhỏ bé lên, thần thái phấn chấn nói: “Tiểu Y thích xem náo nhiệt nhất.”
Khóe miệng Lam Hòa cong lên, nói: “Vậy cũng tốt, nàng đổi lại trang phục nữ, rồi chúng ta cùng đi.”
“Đổi trang phục nữ?” Lạc Tiểu Y sửng sốt, mũi chân vẽ vòng vòng trên mặt đất, vẻ mặt không vui: “Vì sao xem náo nhiệt, còn phải đổi lại trang phục nữ?”
Lam Hòa cười cười, không biết vì sao, nụ cười này làm cho Lạc Tiểu Y cảm thấy rất âm hiểm. Trong ánh mắt phòng bị của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa cười nói: “Không muốn đổi? Cũng được.” Hắn cất cao giọng, bỗng nhiên quát: “Trường Lạc, mời sư phụ xăm mình tới chưa?”
Một thanh niên hộ vệ tiến lên mấy bước, đáp: “Công tử, đã mời tới.”
Lạc Tiểu Y thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lam Hòa, kéo kéo ống tay áo của hắn, lúng ta lúng túng nói: “Công tử gia, mời sư phụ xăm mình đến đây làm gì?”
Chống lại biểu tình ngây thơ của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa dịu dàng như nước vươn tay vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Tiểu Y quên à, không phải bản công tử đã nói sao, muốn ở trên vai Tiểu Y xăm tên và biệt hiệu của bản công tử. Làm cho người trong thiên hạ vừa nhìn thấy, liền biết Tiểu Y là người của ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y tái đi, ***, thật sự xămtên ngươi lên. Ta đây cũng khỏi cần đi ra gặp người nữa. Phải biết rằng, trang phục nữ thời đại này đều hở ngực lộ lưng, trên vai đột nhiên mọc ra một cái tên, đời này thật đúng là không bao giờ nên nghĩ tới chuyện mặc trang phục nữ nữa.
Ngây người một lát, Lạc Tiểu Y cười hắc hắc. Nàng cười tít mắt, vô cùng chân thành: “Công tử gia nói gì vậy? Không phải muốn tiểu nhân đổi lại trang phục nữ sao? Chuyện này rất đơn giản.”
Nói tới đây, nàng vỗ ngực mình một cái thật mạnh, cao giọng nói: “Cũng may Lạc Tiểu Y ta nghiêng nước nghiêng thành, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đổi lại trang phục nữ tất nhiên là cầu còn không được. Tiểu Y chỉ sợ là đến lúc đó dung mạo của Tiểu Y quá mức rực rỡ, làm cho tất cả mọi người lo xem Tiểu Y mà không thèm xem náo nhiệt nữa.”
Nói tới đây, mắt to của Lạc Tiểu Y chớp chớp. Hai tay ôm gò má làm bộ dạng say mê. Khóe miệng Lam Hòa cong cong, ánh mắt từ trên bộ ngực nàng chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nghiêng người về phía trước, hai tay chậm rãi vươn ra đặt trên hai bàn tay nhỏ bé đang ôm gò má của Lạc Tiểu Y. Hắn cười cười, thở một hơi vào mặt nàng: “Đúng vậy a. Bản công tử cũng lo lắng như vậy đó.”
Nhìn đến vẻ trêu tức trong ánh mắt hắn, Lạc Tiểu Y liếc xéo một phen, ngăn bàn tay to của hắn lại, nện bước chữ bát đi về phòng mình. Lam Hòa đứng ở phía sau nàng. Hai tay ôm ngực thản nhiên nhìn Lạc Tiểu Y: “Người tới, cẩn thận hầu hạ tiểu thư tắm rửa, thay quần áo!”
Tiếng quát vừa rơi xuống, có tiếng mấy nữ nhân đồng thanh đáp: “Dạ, chủ tử.” Lần đầu tiên Lạc Tiểu Y phát hiện trong trang này còn có nữ tử khác. Nghe tiếng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Ngay lúc nàng còn giật mình sững sờ . Bốn thị nữ đã từ trong bóng rừng đi ra, chúng nữ thướt tha đi tới trước mặt Lạc Tiểu Y. Hai người trước, hai người sau túm lấy nàng, đồng thời khẽ chào, kêu lên: “Tiểu thư, mời đi cùng nô tỳ.”
Lạc Tiểu Y ngơ ngác bị các nàng lôi đi, quay đầu nhìn về phía Lam Hòa. Gương mặt tuấn mỹ của Lam Hòa, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mờ ảo như bạch ngọc. Cặp mắt đen như mực sâu thẳm đang nhìn mình. Thấy Lạc Tiểu Y quay đầu, môi hắn giật giật, dùng môi ngữ không tiếng động nói: “Nương tử không cần thẹn thùng, vi phu đang chờ thưởng thức xuân sắc của nàng đây.”
Chống lại khuôn mặt tươi cười đáng giận của người này, Lạc Tiểu Y oán hận trừng mắt nhìn hắn vài lần, sau đó kiên quyết quay đầu, đẩy chúng nữ ra, đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát liền biến mất trong bóng đêm.
Nhìn thân ảnh Lạc Tiểu Y và chúng nữ biến mất , trên mặt Lam Hòa hãy còn mang theo nụ cười mỉm, trong ánh mắt kia dâng đầy chờ mong cùng sung sướng.
Một người hộ vệ trung niên chậm rãi tiến lên, hắn nhìn về phương hướng Lạc Tiểu Y biến mất, lại quay đầu nhìn về phía Lam Hòa, mặt chữ điền, bướu thịt ở dưới lông mày bên trái nhảy lên, nói: “Tam công tử, thiếu nữ này bất quá chỉ là một kẻ giang hồ, ngài thân phận tôn quý. Nàng ta sợ là không xứng với ngài!”
Lam Hòa cũng không quay đầu, chính là nụ cười như gió xuân trên mặt dần dần ngưng trệ: “Lý hộ pháp, ngươi quá phận rồi đấy!”
Bướu thịt của Lý Hộ vệ lại nhảy lên, mặt hắn không chút thay đổi, nói: “Tam công tử luôn luôn anh minh quả cảm, tài ba xuất chúng, thuộc hạ chỉ không muốn đến lúc đó công tử vì nữ tử giang hồ này mà xung đột với gia tộc và hội trưởng lão mà thôi.”
Mặt Lam Hòa hơi cúi xuống, biểu tình