Nghe thấy sắp gặp Chu Nhạ. Không biết tại sao, đầu Lạc Tiểu trống rỗng, nàng xuyên qua hàng mi dài quan sát Lam Hòa, lại thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Lam Hòa nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Lạc Tiểu Y, lập tức hừ một tiếng thật mạnh . Vừa lòng khi nhìn thấy Lạc Tiểu Y run run vì tiếng hừ lạnh của mình.
Thở dài trong lòng, Lam Hòa vội vã ôm nàng thật sát.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng phủ lên mặt đất một màu trắng bạc. Lạc Tiểu Y bị Lam Hòa kẹp ở dưới nách mà chạy như thế, thật sự không thể nói là thoải mái được. ***, hai ngày này chưởng quầy là một thùng thuốc súng, dường như ta nói gì làm gì cũng không đúng, cứ nhẫn nhịn trước đã.
Mặc dù tự dặn mình nhẫn nhịn, nhưng tròng mắt Lạc Tiểu Y vẫn đảo khắp mọi nơi, nàng đang tìm biện pháp thoát thân. Không còn cách nào, chỉ cần nghĩ đến ở lại sẽ gặp Chu Nhạ, nàng liền chột dạ, tay chân vô lực.
Lạc Tiểu Y đang miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến đường đi nước bước của Lam Hòa. Mãi cho đến qua một hồi lâu, giọng nói thanh nhã của Lam Hòa truyền vào tai nàng: “Đến rồi.” Lạc Tiểu Y mới bừng tỉnh.
Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, mới phát hiện hai người đang đứng trên một nhánh cây to trong một trang viên nào đó. Mà trong trang viên rộng rãi phía trước, thì đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Trang viên này thật lớn, dưới ánh đèn, Lạc Tiểu Y lặng lẽ đếm, ít nhất cũng có mấy chục cái sân nhỏ. Mà khoảng sân trước mắt này cực kỳ rộng lớn, ở giữa sân là khoảng đất bằng phẳng, rộng rãi. Bất kể là trong phòng, hay là bên ngoài, khắp nơi đều ngồi đầy nhân sĩ võ lâm.
Đám nhân sĩ võ lâm đó khoảng chừng trên trăm người, chia làm bảy tám đội. Giữa bọn họ có một ít thị nữ và gia nô đi qua đi lại, chia thức ăn rót nước cho những người này.
Hơn trăm người là chỉ tính những người ngồi ngoài , Lạc Tiểu Y cẩn thận quan sát. Phát hiện trên các cây đại thụ và nóc nhà, cũng đều đứng đầy người. Nhìn thấy những giang hồ đồng đạo cùng chung chí hướng, hai mắt Lạc Tiểu Y không khỏi lấp lánh tỏa sáng.
Quay đầu liếc nhìn Lam Hòa đứng sát ngay phía sau mình, Lạc Tiểu Y ngửa đầu đầu nhỏ, vô cùng hứng thú hỏi: “Công tử gia, vì sao ngài không vào ngồi chung với bọn họ?”
“Kêu phu quân!”
Lạc Tiểu Y chép miệng: “Tiểu Y vẫn quen kêu công tử gia.” Đương nhiên, nàng nói những lời này phi thường phi thường nhỏ, tuy rằng không thể qua mắt Lam Hòa, nhưng cũng có thể cho thấy sự bực bội trong lòng nàng.
Lam Hòa nhìn vào đôi mắt sáng ngời đen láy của nàng, cũng không dằng dai với vấn đề xưng hô nữa. Chỉ cười cười, có chút trêu đùa nói: “Đi ra ngoài đó ư? Nàng không thấy bản công tử đứng ở chỗ này, mới có cảm giác thần bí sao?”
Lạc Tiểu Y cười khanh khách, lời giễu cợt hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, đã ngừng bặt. Ngay phía trước, cách hai người khoảng mười thước, một người áo đen vèo một tiếng, xuất hiện trên tường vây . Người áo đen kia ngọc thụ lâm phong**, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh như băng, không phải con heo băng thì còn ai vào đây?
(*Ngọc thụ lâm phong: sát nghĩa là “cây ngọc đón gió” dùng để ví dáng người hào hoa, phong độ phóng khoáng như cây ngọc, thanh tú đẹp đẽ. Cụm từ bắt nguồn từ bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường.)
Nhìn thấy con người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, chân Lạc Tiểu Y không khỏi lui về phía sau. Đáng tiếc nàng đang đứng trên nhánh cây, không thể lui thêm được nữa. Tuy rằng như thế. Lạc Tiểu Y vẫn cố gắng thu nhỏ thân mình lại một chút, đến khi cảm thấy thân ảnh cao lớn của Lam Hòa che lấp mình hơn phân nửa mới thôi.
Giấu mình xong xuôi, Lạc Tiểu Y mới cảm giác được, trên đỉnh đầu có hai ánh mắt sáng quắc đang thiêu đốt mình. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen như mực không chút biểu tình của Lam Hòa. Nàng chu cái miệng nhỏ, cười nịnh nọt hắc hắc hắc hắc mấy tiếng. Cười xong một trận, Lam Hòa mới hừ nhẹ một tiếng, không dùng ánh mắt thiêu đốt lá gan đáng thương của nàng nữa.
Con heo băng thẳng tắp như kiếm đứng trên đầu tường, khí chất lạnh lùng mà bình tĩnh, vừa xuất hiện đã khiến mọi người chú ý. Hai mắt hắn nhất nhất xẹt qua từng người. Sau khi nhìn xong, lại quét về phía các vị nhân sĩ võ lâm ẩn thân gần đó. Khi hắn nhìn đến chỗ Lạc Tiểu Y đứng, rõ ràng đã ngẩn người, sau đó nhìn về phía Lam Hòa.
Bốn mắt nhìn nhau một lát. Con heo băng giống như không có việc gì dời mắt đi.
“Thì ra là Chu đại hiệp đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh của Long Hổ sơn trang!” Một tiếng cười dài cắt ngang qua không khí, sau đó. Một người trung niên mặc trường bào xa xỉ, có ba chòm râu dài từ trong phòng bước ra, chắp tay tiếp đón Chu Nhạ.
Chu Nhạ thả người nhảy xuống sân. Hắn đi về hướng người trung niên, cũng ôm quyền nói: “Lê chưởng môn khách khí rồi.”
Hắn vốn không phải là người giỏi xã giao, nói xong mấy chữ này, liền ôm quyền chào mọi người xung quanh, sau đó chọn một chỗ trống trong góc ngồi xuống.
Lê chưởng