“Rầm” thân mình kềnh càng của Lý đầu bếp sau khi lắc lư mấy cái, rốt cuộc cũng không chịu nổi ngã lăn ra đất. Lam Hòa vội vàng tiến lên, đỡ Lý đầu bếp. Hắn trừng mắt liếc Lạc Tiểu Y, thấp giọng quát : “Nàng cứ luôn nghịch ngợm như vậy, nếu ông ấy sợ hãi quá thì biết làm sao?”
Lạc Tiểu Y giương cằm lên, cười hì hì nói: “Ông ấy chửi Tiểu Y là đồng tính, nói Tiểu Y là đồ lưu manh, công tử thật sự không để ý sao?” Lam Hòa hơi buồn cười, hắn vừa vận khí truyền vào huyệt Thiên Trung của Lý đầu bếp, vừa đỡ ông chuẩn bị rời khỏi sương phòng, lắc đầu cười nói: “Nàng nha nàng nha, giỏi lắm, lần này cũng đủ khiến ông ấy thương tâm mấy ngày rồi .” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hắn đã tràn ngập nỗi vui sướng khi người khác gặp họa.
Lam Hòa đỡ Lý đại thúc vào trong phòng bếp, ngay khi ông vừa thanh tỉnh liền vội vàng rời đi. Hắn vừa cười hì hì vừa nhảy vào trong sương phòng nhưng thân ảnh Lạc Tiểu Y đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa trầm xuống, hai mắt lộ ra sát khí, quan sát xung quanh một lát, sau đó đẩy cửa sổ ra vội vàng nhảy ra ngoài.
Lại nói, lúc Lam Hòa vừa mới rời đi, vài tiếng động dị thường liền truyền vào tai Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y rùng mình, vừa mới đứng thẳng người, đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, dị thường mà ngoại trừ Lạc Tiểu Y ra, cho dù là Lam Hòa cũng không ngửi thấy truyền đến.”Thiên La hương! Là Thiên La hương đã thất truyền sao?” Thiên La Hương được xưng tụng là một trong tam đại kỳ hương đương thời, với sự linh mẫn của Lạc Tiểu Y , trong nháy mắt ngửi được mùi hương, liền lập tức mất khả năng hành động.
Một bóng đen phóng vào trong phòng, cõng Lạc Tiểu Y đã mê man lên, nhảy ra ngoài cửa sổ. Sau đó, bốn năm bóng đen theo sát phía sau bọn họ, phóng về phương xa.
Khi Lạc Tiểu Y tỉnh lại, nàng đã ở trong một gian phòng cực kỳ hoa lệ. Gian phòng kia cứ như cửa hàng tơ lụa, đốt Long Tiên Hương, Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy ở giữa bức rèm che trên đỉnh đầu, có một viên Dạ Minh Châu to bằng ngón cái.
Đây chính là kỳ bảo nha. Lạc Tiểu Y nhảy xuống giường, hai chân chỉ mang tất đi tới đi lui trong phòng. Đối phương rõ ràng đã chế trụ toàn bộ nội tức của nàng.
Lắc lắc cánh tay vài cái, sau khi phát hiện thân thể mình vẫn mềm nhũn vô lực. Lạc Tiểu Y cong môi lên, đi từ từ qua một bên, bưng một chiếc ghế dựa lớn đặt trên bàn sách, sau đó lại bưng một chiếc ghế dựa khác mặt đối mặt đặt trên chiếc ghế kia. Lấy thêm một chiếc ghế nhỏ đặt trên hai cái ghế lúc nãy. Sau đó bò lên, duỗi thẳng cánh tay nhỏ nhắn hái viên Dạ Minh Châu kia.
“Lạc Tiểu Nhất thật có nhã hứng!”
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một trận gió lạnh bổ nhào lên người, đồng thời một giọng nói ưu nhã truyền tới: “Lạc cô nương thích viên Dạ Minh Châu này như vậy. Sao không nói? Tại hạ dâng tặng là được rồi.”
Tay phải của Lạc Tiểu Y hãy còn đưa lên đỉnh đầu, cố gắng nạy viên Dạ Minh Châu gắn trên xà nhà kia. Mặt nàng cúi xuống, cười hì hì nhìn thanh niên mặc áo gấm đứng bên cửa.
Người thanh niên này ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng mũi quá cao, đầu mũi còn cong xuống giống mỏ ưng, hợp với xương gò má hơi cao của hắn, ngoài vẻ tuấn lãng, còn có vài phần khắc nghiệt, không được tốt tướng cho lắm.
Chàng thanh niên phe phẩy chiếc quạt trong tay, không hề che dấu sự kinh diễm và tán thưởng trong mắt mình. Hắn nhìn Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới, than thở: “Lạc cô nương đúng là trời sinh đoan trang. Dù tại hạ thường thấy mỹ nhân. Giờ phút này tâm tình cũng phải dao động.”
Lạc Tiểu Y đánh giá người thanh niên kia vài lần, sau đó không để ý tới hắn nữa. Chuyên tâm ngẩng đầu nạy viên Dạ Minh Châu bị thợ thủ công gắn cứng vào xà ngang bằng những miếng vàng.
Vừa cố gắng nạy, Lạc Tiểu Y vừa hưng phấn nói: “Ngài thật sự sẽ đưa một ít Dạ Minh Châu cho Tiểu Y sao?” Người thanh niên cười ha ha, nói: “Đương nhiên.” Hắn lại bổ sung một câu: “Với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế của cô nương. Mấy viên Dạ Minh Châu này thì đáng gì?”
Hai