Tiểu Y ở bên cạnh nghe thấy Chu Nhạ xưa nay lạnh lùng băng giá, lại cứ thế mà vẽ ra cuộc sống an nhàn hạnh phúc với nàng sau này. Từ trong lời nói của hắn có thể cảm nhận được sự vui mừng vô hạn, nên Lạc Tiểu Y không nỡ cắt ngang nó.
Nhưng mà, môi nàng giật giật, reo hò trong lòng: nhưng ta muốn phát biểu ý kiến! Con heo băng, chúng ta không tiến triển nhanh vậy chứ? Tại sao mới chỉ một chốc, đã chuyển đến chuyện sinh con dưỡng cái rồi?
Lúc nàng đang cố gắng lấy dũng khí, chuẩn bị nghiêm túc cảnh tỉnh Chu Nhạ. Bỗng nhiên Chu Nhạ đứng dậy, treo kiếm lên trên vách tường. Quay đầu thổi tắt nến, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tiểu Y hắn đi đến bên giường, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, cứ thế nằm lên giường, kéo chăn qua đắp kín hai người.
Không để ý tới thân mình cứng ngắc như sắt, cùng đôi mắt không ngừng chuyển động của Lạc Tiểu Y, giọng nói trầm thấp dịu dàng của Chu Nhạ thổi qua bên tai nàng: “Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi.”
Dứt lời, cánh tay hắn tận tình ôm chặt, đồng thời chân phải cũng nhấc lên, gác lên hai chân nàng. Lạc Tiểu Y còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị hắn chặt chẽ khóa trong lồng ngực, không thể động đậy.
Bàn tay dịu dàng mơn trớn trên đỉnh đầu của Lạc Tiểu Y, giọng nói của Chu Nhạ vang vọng trong màn đêm, tuy rằng vẫn lạnh như băng, lại lộ ra sự dịu dàng vô hạn: “Tiểu Y, ngủ một giấc thật ngon nhé, ngày mai phải đi sớm.”
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng lớn trong đêm đen theo dõi hầu kết của hắn, tuy đã có kinh nghiệm gần gũi với nam giới, nhưng trái tim nàng vẫn không ngừng nhảy nhót.
Nhất thời, Lạc Tiểu Y muốn giãy ra khỏi lồng ngực hắn. Cũng muốn lên án hắn bá đạo, vừa muốn liều mạng trấn an trái tim bé nhỏ đang nhảy bang bang của mình, cố gắng chống cự mỹ nam kế của Chu Nhạ.
Thật hiển nhiên, việc cần làm thật sự rất nhiều, nhiều đến mức toàn bộ đầu óc của Lạc Tiểu Y đều biến thành hồ nhão.
Đang hoang mang trong sự mơ hồ và trì trệ, giọng nói trầm thấp của Chu Nhạ từ trên đỉnh đầu nỉ non truyền đến: “Tiểu Y, nhà nàng ở đâu, trong nhà còn ai không?”
Giọng nói của hắn quá mức dịu dàng, dịu dàng đến nỗi làm cho Lạc Tiểu Y rầu rĩ nói: “Không còn ai nữa, chỉ có một sư phụ tùy tiện. Đã qua đời vào hai năm trước.”
“Chất giọng của nàng có khẩu âm Tô Hàng, nàng cũng là người ở đó sao?”
“Không phải, trước kia lúc sư phụ còn sống, mang theo Tiểu Y đi du lịch khắp nơi. Hàng Châu là nơi Tiểu Y ở trước khi đến kinh thành, Tiểu Y ở đó khoảng nửa năm. Tiểu Y không biết nhà mình ở đâu. Từ khi biết chuyện đã đi theo sư phụ, bốn biển là nhà.”
Có lẽ loại không khí gắn bó tựa vào nhau này quá mức thoải mái, trong bất tri bất giác, Lạc Tiểu Y ngáp vài cái, sau đó dựa vào lòng Chu Nhạ chậm rãi thiếp đi. Thẳng đến khi nàng hoàn toàn đi vào giấc ngủ, Chu Nhạ mới ngồi dậy, cởi áo khoác và giày ra. Sau đó trở lại trên giường ôm nàng ngủ một lần nữa.
Giờ Dần ngày hôm sau Lạc Tiểu Y bị Chu Nhạ kêu dậy, vừa rửa mặt chải đầu vừa nghĩ đến vấn đề này. Nàng cau mày, thật sự hơi khó hiểu: sao ta có thể thích ứng trong mọi tình cảnh như vậy? Lặng lẽ nhìn qua Chu Nhạ đứng phía sau nàng, tự nhiên đổi quần áo, sửa sang lại hành trang , Lạc Tiểu Y cắn ngón tay vô cùng buồn bực: bộ dạng này của ta, ai thấy cũng nghĩ ta là đồng phạm, tuyệt đối không phù hợp với thân phận tù binh!
Khóe miệng Chu Nhạ hàm chứa ý cười, hắn không cần quay đầu, cũng biết Lạc Tiểu Y đang nghĩ cái gì. Theo hắn thấy, mọi chuyện thật sự rất đơn giản. Dù sao Lạc Tiểu Y vẫn chỉ là một cô nhóc mười bốn tuổi , nàng có cảm tình với Lam Hòa, nhưng cũng có hảo cảm với mình. Ngay cả thứ bản thân mình chân chính muốn có nàng cũng không biết rõ, thì lấy đâu ra lập trường để kiên trinh bất khuất?
Xử lý xong, hắn xoay đầu lại đi đến trước mặt Lạc Tiểu Y, thay nàng phủ thêm áo ngoài, đồng thời, thuận tiện dịch dung giúp nàng.
Thuật Dịch Dung của Chu Nhạ kém hơn Lạc Tiểu Y, bởi vậy. Hắn đội thêm mũ sa cho Lạc Tiểu Y. Sau khi làm xong, hắn nhấc lớp sa đầu trước mặt Lạc Tiểu Y lên. Nhìn con mắt còn đang chuyển động của nàng, mỉm cười nói: “Tiểu Y. Trước kia phần lớn thời