Tiểu Y thở dài, thấp giọng nói: “Công tử gia, hai ngày này Tiểu Y vẫn luôn suy nghĩ. “ Vẻ mặt nàng đau khổ, ngũ quan nhíu lại, giọng nói rất u buồn: “Nhưng càng nghĩ càng không rõ. Công tử gia, trước kia công tử cũng luôn xuất hiện cùng các cô nương, nhưng khi đó Tiểu Y tuyệt đối không để trong lòng.
Lần này vì sao Tiểu Y lại không thoải mái như vậy ?”
Chống lại hai tròng mắt đen như mực của Lam Hòa, Lạc Tiểu Y vung cánh tay nhỏ bé lên, cứ thế mà nói: “Công tử gia, mặc dù công tử không nói, nhưng Tiểu Y cũng biết gia thế của công tử rất không tầm thường, còn hơn xa gia đình đế vương. Vị hôn thê Lăng thị của công tử, cũng có lai lịch lớn. Chuyện này liên quan đến rất nhiều người, phiền toái lại càng nhiều. Công tử gia, mặc dù có khi Tiểu Y thích chọc một chút phiền toái. Nhưng phiền toái của công tử lại quá nhiều.”
Cảm giác được có người tới gần, Lạc Tiểu Y ngẩng đầu lên. Nàng nhìn thân ảnh cô gái họ Lăng từ chỗ tối bước ra chậm rãi đến gần, tâm thần dao động, cất cao giọng nói với Lam Hòa: “Công tử gia, trước kia Tiểu Y chưa từng yêu cầu công tử điều gì. Đó là vì Tiểu Y chưa suy nghĩ cẩn thận. Tuy vậy, Tiểu Y cũng đã nói với công tử, dù thế nào Lạc Tiểu Y ta cũng sẽ không làm tiểu thiếp của người khác. Hơn nữa, Tiểu Y chẳng những phải làm chính thê, phu quân của Tiểu Y còn phải lấy một mình Tiểu Y mà thôi!”
Nói tới đây, nàng đắc ý quăng cho cô gái họ Lăng càng đến gần sắc mặt càng xanh mét một ánh mắt quyến rũ, nói: “Công tử gia, Tiểu Y phải đi. Khi nào công tử tình nguyện làm đến mức đó, hẵng tới tìm Tiểu Y.”
Dứt lời, thân mình nàng nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo nhảy vào trong khoang thuyền cách đó hơn trăm thước.
Thuyền nhỏ càng chạy nhanh càng xa, tiếng hít thở của Chu Nhạ cũng càng ngày càng vững vàng, xem ra, hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Lạc Tiểu Y quay đầu, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Lam Hòa càng ngày càng xa xôi dưới ánh sao, bỗng nhiên cười khanh khách. Vừa cười, nàng vừa vươn tay nhéo hai má, biến mặt mình thành một khuôn mặt cười thật tươi, sau đó Lạc Tiểu Y lẩm bẩm nói: “Muốn đả kích ta, không có cửa đâu!”
Lúc này, Chu Nhạ chậm rãi thở ra một hơi dài. Hai mắt hắn sáng ngời nhìn về hướng Lạc Tiểu Y, nhẹ giọng nói: “Tiểu Y.”
“Ừa?” Lạc Tiểu Y tựa vào đầu thuyền. Bàn tay nhỏ bé khi có khi không uốn lượn trong nước.
“Tiểu Y, ngày mai chúng ta quay về Giang Nam đi.”
Lạc Tiểu Y ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng trong suốt của hắn, âm thầm buồn bực: chẳng lẽ hắn nghe được cuộc nói chuyện giữa ta và Lam Hòa?
“Được.” Lạc Tiểu Y nở một nụ cười thật tươi. Mới cười xong, hai tay nàng liền kéo mặt mình, thì thào nói: “Da mặt hơi cứng, cười không nổi.”
Chu Nhạ cười nhẹ, thấp giọng nói: “Tiểu Y, đến ngồi bên cạnh ta đi.”
Lạc Tiểu Y ừ một tiếng. Vừa mới ngồi xuống, cánh tay của Chu Nhạ liền quấn lấy vòng eo của nàng. Tựa vào trên người của hắn, nghe mùi máu tanh trộn lẫn với mùi hương nam tính thành một loại hương vị cổ quái. Lạc Tiểu Y hít hít cái mũi nhỏ, lẩm bẩm nói: “Không dễ ngửi chút nào. “
Chu Nhạ cười ha hả.
Dưới sự dặn dò của Chu Nhạ, thuyền nhỏ quẹo đông quẹo tây, lái vào một khách điếm xa xôi. Lạc Tiểu Y tắm xong, liền lên giường sớm. Nàng không nhúc nhích nhìn đỉnh màn, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh truyền đến từ phòng Chu Nhạ cách vách.
Nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Lạc Tiểu Y lật người, lẩm bẩm nói: “Vì sao lồng ngực của mình vẫn rầu rĩ như vậy?”
Lồng ngực thực sự buồn bực tới cực điểm, Lạc Tiểu Y liên tục thở dài vài tiếng, cảm giác kia mới thoải mái hơn mộtchút.
Chậm rãi, một vầng trăng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu sáng lấp lánh. Lạc Tiểu Y ngơ ngác nhìn cửa sổ, bất tri bất giác, nước mắt lại đã tuôn trào.
Nàng xoay người ngồi dậy. Sững sờ không nháy mắt nhìn màn cửa sổ đang lay động kia. Vươn tay gắt gao bịt chặt hốc mắt, Lạc Tiểu Y cúi đầu kêu lên: “Sư phụ, Tiểu Y vẫn rất khó chịu.”
Loại khó chịu này, thật sự không thể giải quyết. Lạc Tiểu Y để nguyên chân trần nhảy xuống đất. Nàng vừa xoay người, ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng gõ nhẹ nhàng. Đồng thời. giọng nói của Chu Nhạ từ bên ngoài