Chuyện phi thường làm Lạc Tiểu Y thống khổ đó là, ở hiện trường có hơn mười ánh mắt, nhưng lại không có người nào phát hiện hắn bị bắt buộc!
Đúng lúc này, một nhân vật chính vẫn bị xem nhẹ cất giọng Giang Tô mềm mại nũng nịu quát: “Uy , bổn tiểu thư đói bụng, tại sao còn chưa đưa đồ ăn lên?”
Người mở miệng , đúng là Giang Tam tiểu thư! Thì ra Giang Tam tiểu thư này có thói quen được vạn người chú ý, nàng vốn đang cùng Lưu đại tiểu thư ác nữ bản địa này cãi cọ hăng say, mọi người cũng cảm thấy hứng thú sâu sắc hình dáng thực dưới khăn che mặt của nàng. Ai ngờ lúc này Lạc Tiểu Y cư nhiên từ trên trời giáng xuống, lập tức, đem sự chú ý của mọi người toàn bộ chuyển đi rồi, làm hại nàng rất là mất mát!
Nàng sau khi hấp dẫn mọi người chú ý, thanh âm của Giang Tam tiểu thư bắt đầu ngọt ngào: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi phải đi xem đại phu đi, đúng rồi, tiểu nhị khác đâu? Gọi tới một người hầu hạ bổn tiểu thư.”
Hầu hạ nàng?
Lạc Tiểu Y sinh lực tràn đầy, không chút sứt mẻ trong ánh mắt ngân quang lóng lánh! Kim hoa sáng lạng! Hắn hưng phấn thẳng lưng một cái, hoàn toàn quên mình còn đang giả bộ Hoa cô nương gặp rủi ro.
Chỉ thấy tay hắn nhấc lên, thanh âm thanh thúy lại vang dội, vui vẻ lại kích động kêu lên: “Không cần kêu tiểu nhị khác, tiểu nhân lập tức tới hầu hạ tiểu thư!”
Dứt lời, đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, hắn bịch bịch bịch hướng lầu hai chạy tới. Chạy được hai bước, Lạc Tiểu Y thông minh vĩ đại bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Hắn đột nhiên dừng bước, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, tròng mắt vòng vo mấy vòng, mặt mang vẻ xấu hổ cúi đầu nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân vẫn có chút không thoải mái. Giang tiểu thư yên tâm, tiểu nhân lập tức đi gọi tiểu nhị khác đến chiêu đãi tiểu thư.”
Dứt lời, hắn vô cùng thẫn thờ chậm rãi lui ra. Mọi người thấy khi hắn lui ra sắc mặt có điểm trắng bệch, nhất thời toàn bộ bừng tỉnh đại ngộ, người người ở trong lòng thầm khen tiểu nhị này quả nhiên là chăm chỉ a.
Lạc Tiểu Y cúi đầu, uể oải nhìn mặt đất, ***, bạc lóe sáng cỡ nào a, lại chỉ có thể nhìn chúng nó bay mất. Ai!
Trải qua hai nàng náo loạn như vậy một hồi, hiện tại đã đến thời gian ăn cơm trưa. Chỉ chốc lát công phu, trong tửu lâu lại chen vào rất nhiều người, bất kể là tiểu nhị hay là đầu bếp, cả đám đều vội vội vàng vàng, chỉ có Lạc Tiểu Y, hắn vừa không dám quay về nội viện, sợ bị Lam Hòa bắt được, lại không dám xuất môn, bên cạnh còn có một tên thiếu gia lo lắng khẩn trương nhìn hắn.
Vì thế hắn đi theo bên người Tiểu Quang, làm một hồi liền nghỉ ngơi một chút, không đến một lát, hắn đã giành được được sự nhất trí khen ngợi của mọi người, mỗi người đều vì hắn kiên trì mang thương thế bận việc mà cảm khái không thôi.
Lưu đại tiểu thư cùng Giang Tam tiểu thư hai nàng khắc khẩu, đến bây giờ cũng không có được một cái kết quả chính xác. Trong đó mấu chốt nhất là, Lam Hòa không có xuất hiện, bởi vậy các nàng càng ầm ỹ càng thấy vô vị. Bất quá thoạt nhìn, hai cũng không có ý định rời đi.
***, ta thật sự là cao hứng a, Lam Hòa a Lam Hòa, ai kêu ngươi ra tay tàn nhẫn với ta? Bây giờ xem ngươi có nhà không thể về!
“Tiểu nhị, lại đây!”
Một tiếng quát truyền đến, Lạc Tiểu Y theo phản xạ lên tiếng, vội vàng chạy tới, mới chạy hai bước, hắn liền phát hiện người gọi mìn , đúng là tôi tớ bên cạnh công tử nhà giàu kia.
Cước bộ hắn vội vàng ngừng một chút, nịnh nọt cười với Lý đại tiểu thư đang mắt lạnh xem xét chính mình, cũng không dám nhìn Lưu thập nhị công tử bên người nàng. ( hắn hiện tại đã biết công tử nhà giàu có sở thích Long Dương này gọi là gì rồi! ) hắn hạ eo, cẩn thận đi tới trước bàn, Lạc Tiểu Y thử hỏi: “Các vị quý nhân cần gì?”
Lưu Thập Nhị công tử lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên vỗ vỗ ghế dựa bên người, quát: “Lại đây, ngồi xuống!”
A?
Lạc Tiểu Y kinh hãi!
Hắn vội vàng lui ra phía sau từng bước, nhìn trộm về phía Lưu đại tiểu thư, thấy nàng trầm mặt nhìn không ra cảm xúc , không khỏi cẩn thận trả lời: “Công tử, tiểu nhân không dám đâu.”
Không