Khóe miệng Lam Hòa hơi mỉm cười nhìn hắn, thẳng đến khi Lạc Tiểu Y đi đến bên cạnh, hắn mới hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vị khách mà ngươi tiếp đãi tối hôm qua, cùng với bốn người hôm nay, đều là người giang hồ. Những người giang hồ đó thực tùy hứng, Tiểu Quang đối phó không nổi, thôi thì toàn bộ giao cho ngươi hầu hạ . Nhớ kỹ, nếu có gì bất thường, lập tức tới tìm bản công tử là được.”
Nói tới đây, khóe miệng Lạc Tiểu Y méo một cái, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, gương mặt lớn cỡ bàn tay đau khổ. Lam Hòa mỉm cười, lại nhỏ giọng nói: “Chẳng qua là bốn kẻ giang hồ mà thôi, bản công tử tin tưởng lấy năng lực cùng trí tuệ của Tiểu Nhất, nhất định mọi việc đều thuận lợi, sống càng thêm dễ chịu!”
Quả nhiên, những lời này vừa ra khỏi miệng, Lam Hòa liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y một khắc trước còn đau khổ, nét mặt lập tức trở nên toả sáng, thần thái phấn chấn .
Vươn tay vỗ thật mạnh trên ngực bản thân, tròng mắt Lạc Tiểu Y quay tròn vừa chuyển, cũng hạ giọng nói: “Đúng rồi, Lạc Tiểu Nhất ta là loại người gì chứ? Loại người giang hồ này ta không thèm sợ đâu!”
Ai ya , ta có rất nhiều rất nhiều lời…, muốn cùng chưởng quầy nói nói, làm cho hắn biết ta không phải một người đơn giản, càng thêm kính ngưỡng ta!
Nào biết đâu rằng, Lạc Tiểu Y vừa mở mồm, Lam Hòa liền vungtay áo, tư thái tao nhã từ bên cạnh hắn thản nhiên rời đi. Ngơ ngác nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của hắn, lời nói của Lạc Tiểu Y nghẹn giữa yết hầu, trừng mắt hai mắt hối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội nhìn Lam Hòa . ***, hôm nay ta tâm tình tốt, đang chuẩn bị cho ngươi biết thế nào gọi là nhân tài. Ngươi tiểu tử này nghe cũng không nghe xong, rất không nể mặt rồi! ! !
Đảo mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lại khổ sở: thảm, thảm, ta vừa rồi sao lại đáp ứng hắn? Làm sao mà tiểu tử này tùy tiện nói hai câu nịnh hót chẳng đâu vào đâu, ta liền đem bản thân vứt xuống trong hố lửa rồi? Ai ya, ta xưa nay cũng không phải là người như thế, đích thị là trúng mỹ nhân của kế của tiểu tử Lam Hòa này rồi!
Sai cũng sai rồi. Bởi vậy Lạc Tiểu Y mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, nhanh chóng hướng bàn bốn mỹ nhân đi đến. Đúng lúc này, một cô gái cao gầy trong đó cầm chén đũa để xuống thật mạnh trên bàn, hướng về phía Tiểu Quang quắc mắt nhìn trừng trừng quát: ” Tiểu nhị này ngươi có biết làm việc hay không? Bảo ngươi rót rượu, ngươi đem toàn bộ rượu hất ra ngoài bát, có phải muốn tìm cái chết không!”
Dứt lời, nàng đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y nhìn đến, khi nói chuyện, tay nhỏ bé của nàng đã nắm lấy bội kiếm bên hông , chính là cô gái mặt tròn ngồi bên cạnh nàng vươn tay đè chuôi kiếm xuống, nàng mới không rút kiếm ra.
Ôi! Tính tình thật nóng nảy!
Trái tim Lạc Tiểu Y tâm đột nhiên nhảy tới cổ họng, ***, loại người giang hồ này a, động một cái là đòi đánh đòi giết, ngay cả người đàn bà diễm lệ cũng như vậy, thật là phu nhân hơn cả đại nhân.
Vọt tới trước mặt Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y cúi người hướng bốn nàng cười nói: “Bốn vị tiên nữ, chưởng quầy kêu tiểu nhân đến hầu hạ .” Dứt lời, khuỷu tay hắn tay nhẹ nhàng chọt Tiểu Quang một cái!
Tiểu Quang đã sớm khẩn trương đến mồ hôi chảy đầy lưng, khóc không ra nước mắt. Thấy vậy làm sao không vui mừng ? Lập tức hắn vội vàng cầm bầu rượu trong tay đưa cho Lạc Tiểu Y, cúi người vội vàng lui ra. Lạc Tiểu Y nghiêng mắt nhìn thấy, tiểu tử này vì khẩn trương quá độ, khi lui ra chân trái dẫm lên chân phải nhiều lần, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Tiểu tử đáng thương , thật là nhát gan a. Ai, ai, loại nữ nhân này, cũng chỉ có ta xuất mã mới có thể trị được. Trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y thẳng lưng một cái, ***, ta thật quá thiện lương! Tiểu Quang a Tiểu Quang, ta cứu ngươi một cái mạng nhỏ, ngươi cũng không nên quá cảm kích ta nha.
Cầm bầu rượu, vững vàng