Đem câu mỗi ngày đều nói này làm lí do thoái thác, bả vai Lạc Tiểu Y nghiêng một cái, cước bộ xê dịch, tránh bàn tay của Lưu Thập Nhị. Sau đó hắn hấp tấp vừa kêu vừa hướng nội viện chạy tới: “Thập Nhị công tử đến, rượu và thức ăn như cũ!”
Lạc Tiểu Y đưa lưng về phía Lưu Thập Nhị, lòng bàn chân trơn như bôi mỡ nhanh chóng biến mất ở bên trong cửa viện. ***, ta không ổn rồi! Sáu sát tinh vừa đến không thể đắc tội, lại không biết xử lý sao cho tốt. Ta tự mình hạ thuốc, đau bụng hai ngày! Ai nha , ta lúc này đây tốt nhất không nên làm anh hùng, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất vẫn là trốn đi!
Đang chạy trốn hết sức vui sướng, bỗng nhiên một tiếng sấm ồm ồm truyền tới màng nhĩ: “Lạc Tiểu Nhất!”
Ai ya !
Tiếng sấm tới quá mức đột nhiên, hơn nữa còn bất thình lình xuất hiện ở bên tai! Lạc Tiểu Y chỉ cảm thấy lỗ tai ông ông cộng hưởng, hắn hoảng sợ kinh hô loạn nhảy vài cái! Nhảy loạn này không phải là chuyện đùa, dưới chân lảo đảo một cái, cả người té xuống phía trước, mắt thấy sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật thì một bàn tay thật lớn duỗi ra, đúng lúc giữ sau áo của hắn.
Lý đầu bếp đem Lạc Tiểu Y kéo lại, vững vàng bắt hắn trồng trên mặt đất. Không sai, đúng là trồng! Bởi vì hắn đem hai chân Lạc Tiểu Y, hướng trên mặt đất hung hăng nhấn xuống một cái!
May mắn đúng lúc đó đầu gối Lạc Tiểu Y mềm nhũn, mới bảo vệ được chân của mình, không bị trồng đến trên mặt. Hắn đứng thẳng người, bất đắc dĩ quay đầu lại đối mặt với khuôn mặt đầy thịt béo của Lý đầu bếp, thật cẩn thận hỏi: “Lý đại thúc, gia gia ngài có gì phân phó?”
Lý đầu bếp dùng cặp mắt to như chuông đồng trừng hắn, quát: “ Tiểu tử nhà ngươi, trong hành lang có nhiều khách quý như vậy, ngươi chạy đến nội viện để làm gì? Chẳng lẽ lại đau bụng muốn đi ngoài?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y vừa nhíu, đang muốn nói chuyện, Lý đầu bếp cất giọng ồm ồm nặng nề chẹn họng hắn: “Công tử nói, tiểu tử ngươi thấy tình thế không ổn, liền trốn. Hắn muốn ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nếu lại đau bụng, hoặc sinh bệnh khác, vậy chuẩn bị ba ngày không ăn cơm đi!”
Nghiêng đầu đánh giá Lạc Tiểu Y, trong nói giọng của Lý đầu bếp dường như đang có nén giận: “Lần trước nhốt ngươi trong phòng chưa củi, tiểu tử ngươi lại chạy đến phòng bếp ăn vụng. Hiện tại ta ở đặt hai con chó dữ ngoài phòng bếp rồi, hừ, đặc biệt dùng để đối phó tiểu quỷ ăn vụng láu cá như ngươi!”
Không có đường lui rồi!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y, ngũ quan co lại thành một đoàn, eo lưng đứng thẳng tắp lại một lần nữa. Hắn hít một hơi thật sâu.
Ai nha, vì cái bụng của ta, ta liều mạng thôi! Sát tinh liền sát tinh, chẳng lẽ lấy tuyệt đỉnh thông minh của ta, còn không đối phó được mấy nhân vật bình thường như vậy sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Lạc Tiểu Y trợn thật lớn, trong suốt nhìn Lý đầu bếp nghiêm túc nói: “Lý đại thúc, lời này của người không đúng rồi! Lạc Tiểu Y ta là loại người nào? Cái loại chuyện giả bộ bệnh chạy trốn như vậy sao ta làm ra được?”
Vừa nói, hắn vừa tách tay của Lý đầu bếp nơi cổ áo ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan đoan đoan chính chính, giống như Minh Nguyệt Thanh Phong.(Myu: dịch ra là trăng sáng gió mát nhưng ta thấy để nguyên tác thì nghe hay hơn nha.)
Tao nhã vỗ vỗ bụi trên cái mông , Lạc Tiểu Y hướng về phía Lý đầu bếp nghiêm túc nói: “Lý đại thúc, rượu và thức ăn của Thập Nhị công tử đã chuẩn bị tốt chưa ạ?”
“Đã sớm chuẩn bị tốt.”
Bưng hộp đựng thức ăn, Lạc Tiểu Y thẳng lưng như một cây thương, ,hai mắt và ngũ quan cực kỳ sáng ngời, oanh liệt.
Nhanh như chớp vọt vào nội viện, Lạc Tiểu Y chống lại ánh nhìn xung quanh hướng Lưu Thập Nhị vui mừng kêu lên: “ Thập Nhị công tử, rượu và thức ăn đã đến!” Không để ý đến sắc mặt nháy mắt sáng ngời của Lưu Thập Nhị, hai mắt Lạc Tiểu Y quay tròn . Bất đắc dĩ nhìn đến bốn bà một ông vẫn đang ngồi ngay ngắn chậm rãi dung điểm tâm, Lạc Tiểu Y hít một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi!
***, Không quản ngươi là ai, vào cửa