Vừa mắngthầm Lam Hòa trong lòng, Lạc Tiểu Y vừa ra sức di động hai chân bủn rủn vô lực. nghiêng ngả lảo đảo phóng xuống dưới lầu.
Khi hắn rốt cuộc bình an chạy về nội viện thì Lạc Tiểu Y lập tức loay hoay ra ra vào vào. Mấy canh giờ sau, Lạc Tiểu Y loay hoay đầu đầy mồ hôi mới đắc chí vừa lòng vỗ vỗ ngực bản thân, ***, mọi sự đã chuẩn bị xong, sẵn sàng cướp sắc rồi! Oa ha ha ha, ác bà nhỏ xinh kia, ngươi đừng làm cho ta thất vọng a!
Trăng sáng mới lên, đúng là ngày tốt cảnh đẹp! Sao lốm đốm đầy trời, muốn xuống tay cần phải làm sớm! Lạc Tiểu Y núp ở trong bụi cỏ, vừa nhẫn nại chịu đựng để cho cây cỏ, sâu bọ khi dễ, hai mắt vừa sáng trong suốt nhìn khắp ngõ ngách.
Trong góc, một thanh niên tuấn mỹ đang nhãn nhã ngồi. Thanh niên này một thân trường bào màu trắng bạc, một tay cầm chén một tay cầm bầu rượu, thoải mái một mình ngắm trăng thưởng rượu!
Ánh trăng như nước, tắm lên không gian một mảnh ngân quang. Người thanh niên trước mắt này, thân ảnh thon dài cùng bóng cây nhảy múa. ***, người đẹp như thế, ngay cả tâmtrí kiên định như ta nhìn còn say, ta không tin con quỷ nhỏ kia nhịn không xuống tay được!
Vừa rung đùi, Lạc Tiểu Y đắc ý híp hai mắt. Hắc! Vẫn là ta thông minh, biết theo sát chưởng quầy sẽ có trò hay xem. Bất quá bây giờ rõ như ban ngày, không đúng, là trước công chúng, lá gan cô nương kia liệu có đủ lớn để xuống tay không?
Tuy rất hoài nghi, Lạc Tiểu Y lại không muốn rời đi hiện trường. Bởi vậy, đôi mắt to của hắn gắt gao khóa trên thân ảnh Lam Hòa, chớp cũng không chớp lấy một cái.
Không biết qua bao lâu, Lạc Tiểu Y cảm thấy hai chân hơi run rẩy, hai mí mắt cũng bắt đầu cao thấp đánh nhau. Một thân ảnh nữ tử nhỏ xinh rốt cục xuất hiện ở dưới ánh trăng!
Oa! Sói đến đấy!
Oa ha ha ha, trò hay rốt cuộc cũng ra sân!
Nháy mắt tinh thần Lạc Tiểu Y phấn chấn bừng bừng, hai mắt mở thật lớn.
Nữ tử nhỏ xinh đi từ từ đến phía sau Lam Hòa, cách xa hắn chỉ có mười thước thì nàng nhẹ nhàng khẽ chào, ôn nhu mở miệng: “Lam công tử.”
Lam Hòa chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy là nàng, hai tay của hắn lập tức ôm quyền cười nói: “Hóa ra là Lê tiên tử, tại hạ hữu lễ.”
Nữ tử nhỏ xinh thấy hắn biết mình, lập tức cười xấu hổ, hai mắt đưa tình nhìn Lam Hòa, nhẹ nhàng nói: “Lam công tử, trăng đẹp như thế, công tử một mình uống rượu, không biết tiểu nữ tử có thể cùng cộng ẩm chăng?”
Đến đây đến đây!
Oa ha ha ha! Nàng muốn ra tay rồi! Không biết, nàng là chuẩn bị bỏ thuốc trong rượu? Hay là dùng võ công mạnh mẽ chế phục?
Lạc Tiểu Y hai mắt sáng lên ảo tưởng, hưng phấn, vươn tay áo lau nước miếng vì quá hưng phấn mà tràn ra khóe miệng, hắn gắt gao nắm tay, nắm thành một đoàn. Không còn cách nào! Khẩn trương a! Thật sự là quá khẩn trương cùng mong đợi! ((( Vô Nguyệt:trời người ta ăn chứ có phải tỷ ăn đâu mà hưng phấn dữ vậy!)))
Lam Hòa cầm chén rượu trong tay đưa lên, hướng về phía Lê tiên tử nhếch miệng cười nói: “Được tiên tử coi trọng, Lam mỗ cầu còn không được!” Hàm răng trắng như tuyết của hắn dưới đêm trăng phát ra ánh bạc óng ánh, khuôn mặt vốn tuấn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi, vào thời khắc này lại có vẻ càng thêm động lòng người.
Lạc Tiểu Y cẩn thận nuốt một chút nước miếng, có điểm khó khăn thầm nghĩ, nếu như chưởng quầy bị cái kia, ta có nên tiến lên cứu hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng không? Hay là tiếp tục xem náo nhiệt đây?A cái nào quan trọng hơn?
Cứu hắn, ta không xem được náo nhiệt. Hơn nữa, chưởng quầy cũng quá đáng giận, tự nhiên lừa ta nói con heo băng dễ khi dễ, làm hại ta thiếu chút nữa tiểu trong quần! Nếu không cứu hắn, chẳng phải là để cho người đàn bà keo kiệt này đạt nguyện vọng ư? Sắc đẹp Lam Hòa ngay cả ta cũng phải