Cực Phẩm Tiểu Nhị

Ai Bảo Lạc Tiểu Y Ta Quá Giỏi Chứ!


trước sau


Lạc Tiểu Y vừa nước mắt tuôn tuôn dọn bàn, vừa oán hận nhìn chằm chằm hướng rời đi của Chu công tử, nhưng vẫn tròng mắt vẫn không quên quay tròn loạn chuyển không ngừng. Trong lúc ấy, bên này có bốn bạch y nữ tử đang bị mây mù che phủ, thì bên kia có một tiểu nhị cũng đang nước mắt rơi rơi. Kết quả là, bỗng nhiên có khách bước vào, nhìn thấy năm gương mặt thù sâu hận khổ thì sợ tới mức chạy trối chết.
Làm xong mọi việc trong hành lang, Lạc Tiểu Y liền chạy vào nội viện, một phen đạp đất hung mãnh như Bá Vương, cầm lấy chổi quét lia lịa. Vừa quét tro bụi bốn phía, vừa mở miệng nói nhỏ : “Ta đụng phải một tên đồng tính, buổi tối còn phải chạm vào một tên đồng tính. Oa oa oa, ta không muốn mông mình nở hoa, cũng không muốn đầu mình chuyển nhà đâu!”
Than vãn lung tung một hồi, động tác của hắn đột nhiên đình trệ. Gọn gàng linh hoạt cầm chổi trên tay, Lạc Tiểu Y nâng cằm lên suy nghĩ . ***, ta là loại người nào a? Chu đại hiệp này có nhược điểm gì có thể lợi dụng? Ngẫm lại, ngẫm lại, mau ngẫm lại.
Suy nghĩ kỹ một hồi, hắn thở dài một tiếng thật sâu , ***, đành phải đem toàn bộ kế sách lần trước dùng để đối phó chưởng quầy lấy ra thôi .
Lạc Tiểu Y tuy trông mong, mặt trời vĩnh viễn không bao giờ lặn, thì thời gian không thể chống cự cũng trôi qua. Chỉ chốc lát, một vầng trăng tròn đã treo lên ở mái hiên đối diện .

Lạc Tiểu Y lo lắng đề phòng, sao lại không thấy bóng Chu công tử a. Qua hai canh giờ, trong lòng Lạc Tiểu Y thả lỏng.***, tiểu tử này lần trước nói muốn giết ta, kết quả lại không làm gì, lần này khẳng định cũng giống như vậy. Ai ya, ở thành Lạc Dương nhiều mỹ nhân quấn quít hắn như vậy, tiểu tử này sao có thể quay về tửu lâu được .
Vừa nghĩ đến việc này, trong tim của hắn lại đau xót. ***, ta rất muốn một lần cùng con heo băng ra khỏi cửa, muốn xem náo nhiệt của hắn . Ai, ta chỉ vì lo lắng mạng nhỏ, sao có thể quên mất chuyện lớn như vậy nhỉ?
Trăng tròn treo cao cao trên trờ , vài đám mây bay qua bay lại rong chơi, chiếu lên mặt đất chói lọi giống như ban ngày. Thấy đã gần đến giờ tý rồi, con heo băng cũng không có xuất hiện, trái tim Lạc Tiểu Y dần dần trả lại vào lồng ngực.
Ra sức đá chân, Lạc Tiểu Y nện bước hình chữ bá , lúc la lúc lắc đi về phòng mình.
Xuyên qua bóng rừng, bóng dáng kiều nhỏ của hắn loang lổ trên bóng cây tùng lúc ẩn lúc hiện. Nghiêng đầu đánh giá bóng dáng mình, Lạc Tiểu Y hừ nhẹ ca: “Đến đến, ta là đại gia, ta là đại gia trong các đại gia a.”
Trong sự vui vẻ thì một trận vỗ tay thanh thúy ở bên trái hắn vang lên. Đồng thời, một thanh âm nam tử trong trẻo lạnh lùng có vài phần từ tính thản nhiên nói: “Xem ra, Lạc Tiểu công tử đối với cuộc gặp gỡ tối hôm nay, rất chờ mong a.”
Chu công tử nghiêng người dựa trên một thân cây đa cao lớn, hai tay ôm ngực. Nhìn thấy thân mình Lạc Tiểu Y bỗng nhiên cứng đờ, cả người duy trì tư thế cũ không nhúc nhích. Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của hắn, lại trồi lên một chút tươi cười.
Ai ya, hù chết ta rồi! Con heo băng này thật quá đáng, làm sao ngươi có thể hủy diệt đi hi vọng của ta chứ? Ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy a?
Gian nan quay đầu, Lạc Tiểu Y cố sức làm cho ngũ quan cứng ngắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, lộ ra một nụ cười tươi .
Hắc hắc hắc hắc.

Hai mắt Lạc Tiểu Y chuyển động nhanh như chớp, cước bộ từ từ tốn tốn đi lại hướng Chu công tử .
Hắc hắc hắc hắc.
Lại là một trận ngây ngô cười, cảm giác cơ bắp trên mặt mình buông lỏng. Hai mắt Lạc Tiểu Y khép lại, xấu hổ liếc Chu công tử một cái, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ bấm lại, bày ra một cái Lan Hoa Chỉ *. “Trư ca ca, chán ghét nga, tại sao bây giờ mới đến tìm người ta? Làm hại người ta, làm hại người ta chờ thật lâu nha.”
Chu công tử hai tay ôm ngực, trên mặt lạnh lùng không chút biểu

tình .
***, sao bây giờ… biểu diễn trước mặt tiểu tử này, một chút cảm giác thành công cũng không có a. Nếu là chưởng quầy, khẳng định sẽ trợn mắt há mồm.
Chu công tử lạnh lùng đánh giá khuôn mặt xấu hổ mang theo e sợ của Lạc Tiểu Y, đáng tiếc biểu tình của tiểu nhị này quá tốt, tròng mắt hì hì chuyển động, làm thành bộ dạng chẳng biết giống cái gì.
Hai tay chậm rãi chạm vào nhau, Chu công tử vỗ hai cái, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, chúng ta đều là người thông minh, loại tiểu xiếc này không cần diễn. Lạc Tiểu Y, chuyện hôm nay là do ngươi làm ra phải không? Không cần nhìn xung quanh mọi nơi làm gì, không có ai đang nghe lén đâu. Lạc Tiểu Y, bản công tử đối với ngươi cũng không cảm thấy hứng thú. Đêm nay tìm ngươi, là muốn nói chuyện một chút. Bản công tử vẫn hoài nghi các nàng cùng quan lại có cấu kết, ngươi lúc này đây xem như giúp ta một cái đại ân. Bản công tử cũng biết ngươi vì sao ra tay, ngươi yên tâm, các nàng làm thành chuyện ngu xuẩn lớn như vậ , không lâu sau đó sẽ lọt vào tai cấp trên, sẽ không có tâm tình so đo với tiểu nhị như ngươi đâu.”
Tay ôm ngực để xuống, Chu công tử cầm một thanh kiếm đứng thẳng tắp lạnh buốt. Hắn thật sâu nhìn chăm chú Lạc Tiểu Y vài lần, nói: “Thời gian này tại hạ còn ở tạm trong tửu lâu, tiểu nhị ca có việc gì đắc tội xin bỏ qua .”
Nói tới đây, hắn ôm quyền hướng Lạc Tiểu Y, vung tay áo, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn. ***, tiểu tử này muốn ở thì ở đi, vì sao còn muốn ta bỏ qua?

Tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn đưa mắt nhìn bóng lưng Chu công tử càng đi càng xa, rốt cục thê lương gào thét nói: ” Chu công tử, ngươi báo ân là phải lấy thân báo đáp a, ấy không được, ta chỉ thu bạc thôi. Ngươi không thể nói hai câu là xong a ——”
Thanh âm kỳ thật không lớn, nhưng cũng đủ làm cho Chu công tử cách xa năm mươi mét nghe rõ từng chữ.
Tiếng la hét kết thúc, Chu công tử dừng lại một chút. Sau đó, hắn lại tiếp tục đi, nhằm đại sảnh mà bước. Lạc Tiểu Y nghiêng đầu nhìn bóng lưng thẳng như kiếm của hắn, rồi cắn ngón tay lẩm bẩm nói: “Ngay cả bạc cũng luyến tiếc, vậy mang ta theo xem náo nhiệt vài lần đi. Ta muốn xem bộ dạng ngươi bị nữ tử hào phóng của thành Lạc Dương này vây quanh a, ta không tin lúc ấy, vẻ mặt của ngươi còn có thể lạnh như thế!”
Thanh âm này rất nhỏ, nhưng vẫn đủ rơi rõ ràng vào trong tai Chu công tử đang cách hơn trăm mét. Vừa lòng nhìn thân hình thẳng tắp của hắn cứng đờ, sau đó, lại vừa lòng nhìn hắn bước nhanh hơn, vội vàng hướng đại sảnh mà đi. Lạc Tiểu Y chợt phát hiện tâm tình của mình thật tốt.
***, làm một tiểu nhị thật sự là hạnh phúc a.Ai bảo ta quá giỏi chứ? Làm thế nào luôn vô tình làm ra một cái đại ân giúp người ta a?
Đúng rồi, vừa rồi con heo băng nói gì? Bốn bạch y nữ tử kia sẽ bị trừng phạt?Oa ha ha ha, không biết là bị trừng phạt như thế nào a? Phế bỏ võ công? Hay là chặt đứt tay chân a? ***, ai kêu các ngươi làm việc kiêu ngạo như vậy chứ? Nếu bắt chước ta, an phận thủ thường làm một tiểu nhị, bảo đảm ai cũng không làm gì được các ngươi. (((Vô Nguyệt: tỷ này dã man quá…*run sợ*)))
Chỉ trong chốc lát, Lạc Tiểu Y quên mất, bản thân mình lúc này vẫn luôn luôn bị nguy hiểm rình rập.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện