Lam Hòa hai tay vòng trên ngực, cũng không thèm nhìn tới Lạc Tiểu Y, chầm chậm nói: “Không có ý gì, tiểu gia hỏa này rất nhát gan, vừa rồi lại muốn đem bản công tử làm bàn đỡ cho hắn, trừng phạt nhỏ một chút thôi.”
Dứt lời lười biếng quát: “Đi xuống!” Lạc Tiểu Y đang tỉnh lại, nghe vậy vội vàng xoay người lăng không một cái, cực kỳ nhẹ nhàng nhanh nhẹn rơi xuống góc đại sảnh. Vài tiếng ủng hộ vừa mới truyền ra, chống lại hắn nước mắt lưng tròng liền nhanh chóng ngừng lại: thật đáng thương, chỉ là một đứa bé thôi mà, Lam đại chưởng quỹ cũng làm quá rồi!
Giờ này khắc này, Lạc Tiểu Y cũng là đang tự vấn: đồ ***, khó trách lão tử thất thế biến thành kẻ trộm, kẻ trộm cuối cùng lại lưu lạc thành tên khất cái, làm tên khất cái còn giữ địa bàn không được chạy tới thành Lạc Dương. Nguyên lai là lão tử thể hiện bộ mặt tiểu nhân này quá rõ . Ô ô, lão tử tại sao đến bây giờ mới hiểu được đạo lý này? Lãng phí bao nhiêu thời gian tốt đẹp a!
Không được, về sau phải thay đổi sách lược!
Đây là một sự giáo dục sâu sắc ! Trong nháy mắt, hiểu được nguyên nhân đích thực khiến mình thất bại Lạc Tiểu Y lập tức thẳng lưng một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt tự nhiên sinh ra. Theo động tác thẳng lưng của hắn, một thế hệ vĩ nhân mới liền chính thức sinh ra rồi!
Bất quá, lưng vĩ nhân này mới thẳng không đến một giây, lập tức lại cong xuống. Thì ra Lạc Tiểu Y chớp mắt, nghĩ tới một cái trọng điểm: làm một cái vĩ nhân, hiển nhiên là một quá trình dài dằng dặc, có khả năng phải dùng thời gian cả đời theo đuổi. Giờ khắc này, là quan trọng nhất vẫn là nhìn xem có thể chiếm tiện nghi hay không, đồng thời, bảo vệ tốt mạng nhỏ của ta!
Mọi người chính là liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y một cái, liền đem tiểu nhân vật này bỏ qua một bên. Dù sao, còn màn diễn vô cùng đặc sắc của nhân vật chính chuẩn bị lên sàn đây.
Lưu đại tiểu thư giờ phút này kinh ngạc đánh giá Lam Hòa trước mắt, vừa rồi hắn bốn lạng bạt ngần cân tiếp được ghế dựa, điều này làm cho nàng vốn tự cao về vũ lực có điểm không đánh giá được cân lượng đối phương.
Lam Hòa như trước thản nhiên mỉn cười, thái độ tao nhã như vương tôn công tử thượng lưu. Hơn nữa khi hắn ban đầu ra trận thì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành kia, lập tức khiến vài cô gái xinh đẹp đứng ở bên người Lưu đại tiểu thư đều có điểm hoa mắt.
Lam Hòa hơi ôm quyền, tiêu sái làm một cái lễ, phong độ hướng chúng nữ nói: “Chư vị tiểu thư đều là tiểu mỹ nhân đại đại hữu danh của thành Lạc Dương, hôm nay tề tụ ở Thiên Lý Hương, đến vách tường của tiểu điếm cũng phát sáng, thực là vinh hạnh. Tiểu Quang, Tiểu Nhất, mau đưa rượu và thức ăn bản tửu lâu sở trường nhất cho các vị mỹ nữ thưởng thức.”
Dứt lời, hắn hướng thực khách chung quanh bao quanh vái chào, vẻ mặt tươi cười nói: “Chư vị, hôm nay Lam mỗ may mắn, lại có nhiều tiểu mỹ nhân tôn quý bất phàm như vậy đại giá quang lâm. Vì đáp tạ thịnh tình chư vị mỹ nữ, tại hạ quyết định, hiện tại miễn phí cho tất cả chư vị!”
Ồ ——
Trong tiếng vui mừng, trong ánh mắt của chúng thực khách hướng chư vị thiếu nữ, đã tràn ngập nhiệt tình cùng cảm kích. Hơn nữa Lam Hòa trái kêu một cái mỹ nhân, phải kêu một cái mỹ nhân, hắn lại là một nhân vật bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn, các thiếu nữ xuất thân quý tộc này đều choáng váng hồng hai gò má, nét mặt toả sáng, trong ánh mắt nhìn về phía Lam Hòa đã tràn ngập vui mừng hòa hảo.
Ở trong tiếng vui mừng, Lưu đại tiểu thư đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo nhìn đến biểu tình chúng tỷ muội lại là giận dữ: chẳng lẽ, bản cô nãi nãi đằng đằng sát khí mà đến, Lam Hòa nhẹ nhàng bâng quơ nói hai câu, liền để cho ta xong việc trở về như vậy sao? Còn có, buổi sáng cô nãi nãi xấu mặt như vậy, tuy rằng không phải Lam Hòa gây nên, sự tình lại do hắn mà ra, hừ, vạn lần không thể tiện nghi tiểu tử này!
Nghĩ đến đây, long mày nàng nhíu lại, áo tơ hồng tươi chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, rất là loá mắt. Roi ngựa trong tay bổ thật mạnh lên không, “Ba ——” tiếng xé gió chói