“Vào đi.”
Một giọng nữ duyên dáng vang lên.
Lạc Tiểu Y cẩn thận đẩy cửa phòng, cửa không có khóa, hắn mở ra rất nhẹ nhàng .
Trong phòng có một bàn trang điểm bằng gỗ hồ đào, một chuỗi cờ treo ngang trước giường. Mà ở trên ghế gần đầu giường , có một thiếu nữ mặc tơ lụa màu trắng đẹp đẽ quý giá.
Thiếu nữ này tay đang cầm một quyển sách, môi anh đào khẽ mở đọc nhỏ. Nghe được tiếng cửa bị mở ra, nàng chậm rãi đóng sách đang cầm trong tay lại, đưa nó tới trên mặt bàn, rồi chuyên chú nhìn Lạc Tiểu Y.
Lạc Tiểu Y nhìn đôi mắt tú lệ bình tĩnh của nàng, vội vàng cúi đầu, cười nịnh nọt nói: “Tiên tử tỷ tỷ, Cự thắng nô* mới làm xong, mời tiên tử chậm dùng.”
*Cự thắng nô :Một loại bánh ngọt chiên trong dầu bằng bột, bơ và mật ong, ngoài rắc mè.
Dứt lời, hắn thật cẩn thận cung kính nâng hộp đựng thức ănlên, không do dự tiêu sái đi đến đặt trên bàn. Sau đó cúi đầu, khách khí nói: “Tiên tử tỷ tỷ nếu không có phân phó gì, tiểu nhân xin cáo lui.”
Dứt lời, thân mình Lạc Tiểu Y xoay chuyển, đi ra cửa .
***, các nàng có ý tứ gì? Muốn gọi ta thì mở miệng đi, tại sao cứ nhìn ta chằm chằm như thế, chẳng lẽ có thể đục trên lưng ta hai cái lỗ sao?
Hai con mắt kia nóng rực mà thâm tìn , phát ra ánh sáng cường độ cao, khiến Lạc Tiểu Y hơi mất tự nhiên. Bất quá da mặt hắn từ trước đến nay rất dày, nên không có biểu hiện dị thường gì.
Mắt thấy một bước nửa có thể ra khỏi cửa, cô gái cao gầy đẹp như hoa mới thản nhiên mở miệng: “Tiểu nhị ca, chậm đã!”
Lạc Tiểu Y dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, cúi người cười nói: “Tiên tử có gì phân phó?”
Cô gái đem hai mắt của mình dời khỏi người Lạc Tiểu Y, chậm rãi nói: “Tiểu nhị ca không cần khách khí như vậy, tiểu nữ họ Sở, ngươi hãy gọi ta là Sở tiểu thư đi.”
Lạc Tiểu Y rất biết nghe lời kêu lên: “Sở tiểu thư.”
Gật gật đầu, cô gái ôn nhu nói: “Tiểu nhị ca không cần khẩn trương, tiểu nữ chỉ là muốn cùng tiểu nhị ca nói chuyện phiếm vài câu thôi.Ừa, ta thấy trong tửu lâu có không ít người làm, không biết tiểu nhị ca có thể giới thiệu cho tiểu nữ một chút hay không .”
Sao?
Thì ra là thế!
***, hóa ra các nàng không có nghi ngờ ta a.
Đúng rồi, nàng chính là muốn đến đây tra xét. Xem ra các nàng muốn từ miệng ta để tìm dấu vết của vị cao nhân kia để lại nha!
Oa ha ha ha, trùng hợp hỏi đúng ta a .
Tâm tình trấn định, nước miếng của Lạc Tiểu Y tung ba đem tất cả người làm đều nói lung tung nhưng không hề mất đi tính chân thật. Một cái lông gà cũng bị hắn nói khoa trương vô cùng. Đương nhiên, vẫn không quên khoe khoang mình, nhưng ngữ điệu khoe khoang của hắn, nghe như thế nào cũng thấy nông cạn, buồn cười.
Cuối cùng, Sở tiên tử bị hắn làm cho rối loạn hôn mê. Vô lực phất phất tay, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, nói: “Tốt lắm, đa tạ tiểu nhị ca.”
Lạc Tiểu Y gian manh vẫn tiếp tục nói không ngừng miệng, vui vẻ nhìn nàng, như đang trách nàng sao lại cắt đứt thú vui tám chuyện của hắn. Thẳng đến khi Sở tiên tử lạnh lùng trừng mắt liếc, mặt hắn mới trắng bệch xám xịt chạy ra khỏi phòng.
Cẩn thận đem cửa phòng đóng lại, Lạc Tiểu Y không có quay đầu, nhưng lại nghe được một thanh âm mềm mại dễ vỡ truyền đến từ phía sau: “A, hóa ra là tiểu nhị ca ca nha.”
Thanh âm hưng phấn, ngọt ngấy, đúng là thanh âm của Nguyệt nhi tiên tử.
Nhìn cửa phòng hai mắt Lạc Tiểu Y mở trừng, sợ tới mức theo phản xạ lau lau trán! ***, các nàng này đúng là không hề có ý định buông tha cho ta ? Sao nàng cứ như đỉa đói vậy, đã mê hoặc không được thì thôi đi? Nàng vì sao còn không từ bỏ, không lẽ từ yêu thành hận, hận rồi muốn mài dao giết ta sao?
Cố gắng làm cho bản thân co lại thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mở ra, Lạc Tiểu Y nịnh nọt tươi cười, vui vẻ quay đầu nhìn Nguyệt nhi.
“Là