Cực Phẩm Tiểu Nhị

Nguyệt Nhi Cổ Quái.


trước sau


“Vào đi.”
Một giọng nữ duyên dáng vang lên.
Lạc Tiểu Y cẩn thận đẩy cửa phòng, cửa không có khóa, hắn mở ra rất nhẹ nhàng .
Trong phòng có một bàn trang điểm bằng gỗ hồ đào, một chuỗi cờ treo ngang trước giường. Mà ở trên ghế gần đầu giường , có một thiếu nữ mặc tơ lụa màu trắng đẹp đẽ quý giá.
Thiếu nữ này tay đang cầm một quyển sách, môi anh đào khẽ mở đọc nhỏ. Nghe được tiếng cửa bị mở ra, nàng chậm rãi đóng sách đang cầm trong tay lại, đưa nó tới trên mặt bàn, rồi chuyên chú nhìn Lạc Tiểu Y.
Lạc Tiểu Y nhìn đôi mắt tú lệ bình tĩnh của nàng, vội vàng cúi đầu, cười nịnh nọt nói: “Tiên tử tỷ tỷ, Cự thắng nô* mới làm xong, mời tiên tử chậm dùng.”
*Cự thắng nô :Một loại bánh ngọt chiên trong dầu bằng bột, bơ và mật ong, ngoài rắc mè.
Dứt lời, hắn thật cẩn thận cung kính nâng hộp đựng thức ănlên, không do dự tiêu sái đi đến đặt trên bàn. Sau đó cúi đầu, khách khí nói: “Tiên tử tỷ tỷ nếu không có phân phó gì, tiểu nhân xin cáo lui.”

Dứt lời, thân mình Lạc Tiểu Y xoay chuyển, đi ra cửa .
***, các nàng có ý tứ gì? Muốn gọi ta thì mở miệng đi, tại sao cứ nhìn ta chằm chằm như thế, chẳng lẽ có thể đục trên lưng ta hai cái lỗ sao?
Hai con mắt kia nóng rực mà thâm tìn , phát ra ánh sáng cường độ cao, khiến Lạc Tiểu Y hơi mất tự nhiên. Bất quá da mặt hắn từ trước đến nay rất dày, nên không có biểu hiện dị thường gì.
Mắt thấy một bước nửa có thể ra khỏi cửa, cô gái cao gầy đẹp như hoa mới thản nhiên mở miệng: “Tiểu nhị ca, chậm đã!”
Lạc Tiểu Y dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, cúi người cười nói: “Tiên tử có gì phân phó?”
Cô gái đem hai mắt của mình dời khỏi người Lạc Tiểu Y, chậm rãi nói: “Tiểu nhị ca không cần khách khí như vậy, tiểu nữ họ Sở, ngươi hãy gọi ta là Sở tiểu thư đi.”
Lạc Tiểu Y rất biết nghe lời kêu lên: “Sở tiểu thư.”
Gật gật đầu, cô gái ôn nhu nói: “Tiểu nhị ca không cần khẩn trương, tiểu nữ chỉ là muốn cùng tiểu nhị ca nói chuyện phiếm vài câu thôi.Ừa, ta thấy trong tửu lâu có không ít người làm, không biết tiểu nhị ca có thể giới thiệu cho tiểu nữ một chút hay không .”
Sao?
Thì ra là thế!
***, hóa ra các nàng không có nghi ngờ ta a.
Đúng rồi, nàng chính là muốn đến đây tra xét. Xem ra các nàng muốn từ miệng ta để tìm dấu vết của vị cao nhân kia để lại nha!
Oa ha ha ha, trùng hợp hỏi đúng ta a .
Tâm tình trấn định, nước miếng của Lạc Tiểu Y tung ba đem tất cả người làm đều nói lung tung nhưng không hề mất đi tính chân thật. Một cái lông gà cũng bị hắn nói khoa trương vô cùng. Đương nhiên, vẫn không quên khoe khoang mình, nhưng ngữ điệu khoe khoang của hắn, nghe như thế nào cũng thấy nông cạn, buồn cười.

Cuối cùng, Sở tiên tử bị hắn làm cho rối loạn hôn mê. Vô lực phất phất tay, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, nói: “Tốt lắm, đa tạ tiểu nhị ca.”
Lạc Tiểu Y gian manh vẫn tiếp tục nói không ngừng miệng, vui vẻ nhìn nàng, như đang trách nàng sao lại cắt đứt thú vui tám chuyện của hắn. Thẳng đến khi Sở tiên tử lạnh lùng trừng mắt liếc, mặt hắn mới trắng bệch xám xịt chạy ra khỏi phòng.
Cẩn thận đem cửa phòng đóng lại, Lạc Tiểu Y không có quay đầu, nhưng lại nghe được một thanh âm mềm mại dễ vỡ truyền đến từ phía sau: “A, hóa ra là tiểu nhị ca ca nha.”
Thanh âm hưng phấn, ngọt ngấy, đúng là thanh âm của Nguyệt nhi tiên tử.
Nhìn cửa phòng hai mắt Lạc Tiểu Y mở trừng, sợ tới mức theo phản xạ lau lau trán! ***, các nàng này đúng là không hề có ý định buông tha cho ta ? Sao nàng cứ như đỉa đói vậy, đã mê hoặc không được thì thôi đi? Nàng vì sao còn không từ bỏ, không lẽ từ yêu thành hận, hận rồi muốn mài dao giết ta sao?
Cố gắng làm cho bản thân co lại thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mở ra, Lạc Tiểu Y nịnh nọt tươi cười, vui vẻ quay đầu nhìn Nguyệt nhi.
“Là

Nguyệt nhi tỷ tỷ a, “ thanh âm của hắn khoái trá tới cực điểm. Nhanh chóng nâng mắt lên nhìn Nguyệt nhi, mắt to đen trắng rõ ràng của Lạc Tiểu Y chớp chớp, vẻ mặt kinh hỉ: “Tỷ tỷ so với hôm qua lại càng xinh đẹp nha.”
Nói tới đây, hắn chạy chậm đến trước mặt Nguyệt nhi xinh đẹp, thon dài, đưa tay phải ra, chạm đến đỉnh đầu của nàng rồi hạ xuống, sau đó lại hướng đỉnh đầu của mình chạm một cái. Không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, hâm mộ nói: “Nguyệt nhi tỷ tỷ so với tiểu nhân còn cao hơn hai phân a, thật tốt.”
***, ngươi gọi ta là ca ca, ta liền gọi ngươi tỷ tỷ. Hiện tại ta lại so với ngươi nhỏ hơn, ngươi thì lại cao, chẳng lẽ ngươi còn tiếp tục có ý tứ với ta sao?
Nguyệt nhi mắt hạnh đầy nước nhẹ nhàng nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không vui vẻ, vội vàng nói: “Đó là tiểu nhị ca còn nhỏ chưa phát triển hết, chừng hai năm nữa, chắc chắn sẽ rất cao .”
Ai ya, vô dụng rồi! Sao nàng này vẫn còn phát xuân quang đối với ta a. Không được, ta phải tìm nước sơn bôi trên mặt mới được!
Nhưng là nước sơn đen thế nào mới có thể khiến ta biến dạng đây? ***, ta không phải Gia Cát Lượng, vì sao ông trời cứ nhất định phải bắt ta nhanh trí như hắn a?
Tròng mắt đổi tới đổi lui, nhưng không có chút hiệu quả nào, vẫn không nghĩ ra cách a.
Nguyệt nhi tò mò nhìn Lạc Tiểu Y vận động hai mắt, che miệng cười vui nói : “Tiểu Nhất đáng yêu nhất, tròng mắt ngươi sao có thể luôn xoay chuyển nhanh như vậy nha?”

Hắc hắc hắc hắc.
Nghe vậy Lạc Tiểu Y vội vàng làm cho hai hạt châu đen dừng lại, để chúng trở lại vị trí cũ.
Ngây ngô cười hai tiếng, Lạc Tiểu Y vuốt gáy, thành thật, trung hậu cười ngốc vài tiếng: hắc hắc hắc hắc.
***, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp. Thảm, thảm!
Quả nhiên, lúc Lạc Tiểu Y bi thảm gào thét, Nguyệt nhi ngọt ngào nhìn hắn, tiếp tục che miệng cười nói: “Ngày hôm qua ánh mắt Tiểu Nhất ca còn không ngừng rơi lệ, nhưng hôm nay tròng mắt lại chỉ chuyển động có vài cái, xem ra bệnh đã tốt hơn rất nhiều.” *** a, tự nhiên vạch trần ta rồi.
Nguyệt nhi nghiêng đầu, cười hì hì nói: “Tiểu Nhất, ánh mắt của ngươi đã tốt rồi, vậy hôm nay có thể đưa ta đi dạo phố chứ?”
Lạc Tiểu Y chu miệng nhỏ, nhanh chóng suy nghĩ tìm lý do khoái thác. Nguyệt nhi chạy chậm đến trước mặt hắn, không nói hai lời cầm lấy tay hắn. Vừa dắt hắn đi xuống lầu, vừa hưng phấn nói: “Tiểu Nhất, ngươi mang ta đi dạo thành Lạc Dương nha. Oa, thành Lạc Dương đúng là thật đẹp. Hì hì, Tiểu Nhất, ngươi đừng làm mặt khóc tang như vậy chứ, ta sẽ biện hộ với chưởng quầy nhà ngươi cho, không cho hắn trách phạt ngươi đâu.”
Thấy Lạc Tiểu Y mặt vo thành một nắm cũng không hề dãn ra, Nguyệt nhi suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhẹ giọng kêu: “A, đúng rồi, hôm nay Tiểu Nhất theo ta một ngày đi, ta sẽ thưởng năm lượng bạc cho ngươi nha.”
Bạc? Có bạc? đến năm lượng luôn?
Trong nháy mắt, vừa rồi còn vẻ mặt cầu xin, mặt mày Lạc Tiểu Y lập tức trở nên hớn hở. ***, ta sợ cái gì chứ? Đám đàn bà này đâu có hoài nghi đến ta? Nếu không có nguy hiểm, thì đi dạo phố có là gì? Có thể xuất ra năm lượng bạc khen thưởng đại gia, đi đến nơi cổ quái thì sao? Ai ya, vì năm lượng bạc, cho dù có cổ quái, cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng không chần chừ đâu!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện