Cực Phẩm Tiểu Nhị

Phương Pháp Ứng Đối.


trước sau


Hai con mắt đen thui của Lạc Tiểu Y liều mạng hoạt động, thấy mặt con heo băng vẫn lạnh như băng, không thấy có thêm động tác gì. Vì thế tròng mắt của hắn vội vàng dừng công tác trượt, sửa thành hai mí mắt quyết liệt đánh nhau. ( tác giả phiên dịch: ngu ngốc, ngươi điểm á huyệt của ta, ta sao có thể trả lời cho ngươi được? )
Lạc Tiểu Y vô cùng khát vọng, vô cùng chờ mong nhìn bàn tay của con heo băng, chỉ chờ hắn cởi bỏ á huyệt trên người mình. Vì thời khắc tốt đẹp này, hắn cũng đang chuẩn bị soạn lại lý do để giải thích, còn khuyến mãi thêm nhiều phương pháp thủ đoạn khác.
Chu công tử vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Y, hắn chỉ cần dùng khuôn mặt không chút thay đổi như vậy nhìn Lạc tiểu công tử câm điếc, liền cảm thấy cực kỳ mỹ mãn. Lạc Tiểu Y không thể thực hiện kế sách, lại làm một loạt động tác nháy mắt, nhưng tiểu tử nàyvẫn không động đậy! Ai ya, chẳng lẽ tiểu tử ngươi muốn cùng ta liếc mắt đưa tình đến bình minh phải không?
Một hồi lâu sau, Chu công tử thấy tiểu tử này muốn làm một loạt hành động nhưng bất lực, trong lúc chính mình mang sát khí đè áp hắn, thì đầu tiên là sắc mặt suy sụp, sau đó quay lại sắc mặt xanh mét, chuyển thành tái nhợt, hiện tại lại chuyển thành sắc mặt như thường ngày, mí mắt trên dưới chào hỏi nhau!
“Khò khò ——” một tiếng ngáy tinh tế phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, như tiếng sét,oanh tạc vào trong tai Chu công tử !

Nháy mắt, sắc mặt Chu công tử xanh mét! Đồng thời, con ngươi sâu không lường được kia, cũng bắt đầu bốc cháy hừng hực! Hắn cắn chặt răng, rốt cục vươn tay, vèo vèo vài tiếng, giải huyệt đạo cho Lạc Tiểu Y!
“Rầm” thanh âm vật nặng rớt xuống truyền đến. Đã thấy thân thể không tự chủ của Lạc tiểu công tử. Bất ngờ không đề phòng, mà cả người té thật mạnh về phía trước.
Chu công tử lạnh lùng nhìn chằm chằm thân thể nho nhỏ đang nằm ở trước chân chính mình, chờ tiểu tử to gan lớn mật, không có tim không có phổi bị đau đớn mà tự động thanh tỉnh.
Một! hai! ba! Bốn! . . . .
Bầu trời đêm thực yên tĩnh, trong trời đất một mảnh an bình. Trong phòng to như vậy, không khí hàn băng, một người nằm sấp trên mặt đất, hai chân rụt lại. Cái mông vểnh lên cao cao, từng hồi tiếng ngáy vang lên. Một tiểu nhị đang ngủ ngon lành!
Trong lúc đó, Chu công tử vốn dĩ lửa giận đang xông thẳng lên trời, lan tỏa ra xung quanh chín nghìn dặm, bỗng nhiên nhếch miệng cười, nụ cười này như mây che trăng sáng, rung động lòng người, đáng tiếc. Không ai thấy để thưởng thức cùng ca ngợi.
Chậm rãi ngồi xổm người xuống, Chu công tử lẳng lặng nhìn cái gáy của Lạc Tiểu Y, chậm rãi nói: “Lạc tiểu công tử, ngươi buồn ngủ như vậy sao? Ừm, như vậy cũng tốt, bản công tử cần phải dùng ít thời gian để cân nhắc, cân nhắc cho kỹ, là nên đem tiểu tử đang ngủ say cứ như vậy mà vứt xuống bãi tha ma? Hay là đem tiểu tử to gan lớn mật, làm xằng làm bậy này, chém thành tám khúc cho chó ăn đây?”
Hắn vừa chậm rãi nói xong. Vừa mỉm cười nhìn cái đầu dưới mặt đất đen. Quả nhiên, khi hắn nói đến hai chữ cân nhắc thì tiếng ngáy kia thoáng nhỏ một chút. Khi hắn nói hết lời, thanh âm kia lập tức lại quay về giống trước!
Môi mỏng của Chu công tử nhếch nhẹ, thản nhiên tiếp tục nói: “Không được, tiểu tử này vốn cũng là một người có hai phần tình nghĩa. Như vậy đi, cắt gân tay gân chân của hắn, khiến cho hắn từ nay về sau trở thành một người bình thường là được!” Nói tới đây, tay hắn giơ chưởng ra, giống như đao dựng thẳng lên, sát khí nhanh chóng tràn ngập bên trong phòng!

Bất ngờ, thân ảnh đang ngáy nho nhỏ kia, bỗng nhiên giống như rắn bắn dựng lên. Thân ảnh kia bắn lên, cũng không phải nhân cơ hội này đào tẩu, mà là bùm một tiếng, như tia chớp bắn về phía Chu công tử.
Chu công tử sắc mặt ngưng tụ, thân hình lùi ra sau. Nào biết đâu rằng, thân ảnh ấy quá mức nhanh chóng, hắn vừa rời được vài bước, một đôi tay nhỏ bé đã gắt gao ôm lấy vạt áo của hắn!
Hai mắt Chu công tử lạnh lùng, vạt áo vung lên, còn chưa kịp đẩy tiểu tử này ra. Bỗng dưng, một tiếng khóc thét kinh thiên động địa, chấn động núi

sông, như tiếng sét xé rách bầu trời đêm yên lặng, từ vạt áo vọt thật mạnh tới màng nhĩ của hắn!
Tiếng khóc thét này thật sự rất vang dội, rất kinh người! Một lát sau, toàn bộ Thiên Lý Hương có vô số ánh lửa nhanh chóng cháy lên, đồng thời, một tiếng lại một tiếng bước chân dồn dập chạy tới nơi này!
Chu công tử nghiêm mặt nhìn Lạc Tiểu Y đang chôn mặt khóc kinh thiên động địa ở trên áo choàng của hắn. Bên ngoài tiếng huyên náo cùng tiếng hỏi không ngừng vang lên, hắn lại tựa hồ như một chút cũng không nghe thấy. Hắn chỉ cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Y khóc thét không thôi .
Lạc Tiểu Y gào thét một trận, cảm giác đã kinh động đến người nên kinh động. Thì tiếng khóc tạm dừng lại, khóc không thành tiếng lên án nói : “Chu đại hiệp! Đại gia người là người đội trời đạp đất trên giang hồ, dậm chân một phát, núi sông cũng phải rung chuyển theo! Tiểu Y chỉ là một điếm tiểu nhị thực bình thường, thật đơn giản. Cái tên hái hoa tặc kia lấy đao đặt tại trên cổ tiểu nhâ , muốn biết phòng Nguyễn tiên tử ở chỗ nào.”
Một câu cuối cùng nàyvừa ra khỏi miệng, từ cửa liền truyền đến tiếng kinh hô của hai nữ tử, cùng với một nam tử có điểm rất tức giận, thầm hừ lạnh! Hai mắt Lạc Tiểu Y chôn ở dưới vạt áo, vội vàng nhanh như chớp chuyển động hai cái. Ai ya, con heo băng a con heo băng, trừ phi ngươi bịt miệng ta, không, ta sẽ có biện pháp làm cho ngươi tiến thoái lưỡng nan!
Cổ họng lại gào thét, Lạc Tiểu Y thấy ba người ở ngoài cửa đã thoáng bình tĩnh, lai tiếp tục khóc kể thêm: “Chu đại hiệp, tiểu nhân sợ chết a! Nhưng tiểu nhân lại không muốn tặc nhân kia làm nhục tiên tử. Dưới tình huống này, tiểu nhân ngoại trừ dụ hắn đến phòng người có công phu cao tuyệt, tên tuổi lan xa như Chu đại hiệp, thì không có biện pháp khác a! Oa —— ô ——, Chu đại hiệp, người xem tiểu nhân là một người có lương tâm , người hãy bỏ qua cho tiểu nhân đi! Oa————”
***, cuối cùng ta đã nói hết rồi a, cuối cùng ta dùng cách thét dài, đã có thể giải thích một cái lý do vĩ đại, vô cùng hoàn mỹ mà nói hết a.
Rốt cục, ở trong tiếng thét dài của Lạc Tiểu Y, bên ngoài vang lên từng đợt tiếng đập cửa dồn dập!

“Chu đại hiệp, tiểu nhị này nói cũng có lý, xin đại hiệp tha cho hắn đi!” Đây là thanh âm của nha hoàn bên người Nguyễn cô nương xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia.
“Chu công tử, việc này liên quan đến danh tiết tiểu nữ, chẳng biết có thể nói cho tiểu nữ biết tình hình cụ thể hay không?” Giọng nói cực kỳ mềm mại êm tai, đúng là giọng của Nguyễn tiên tử.
“Chu đại hiệp, kính xin mở cửa, cho phép tại hạ được biết đầu đuôi ngọn ngành!” Đây là tiếng của công tử áo trắng kia.
“Chu đại hiệp, người hãy là mở cửa ra đi. Tiểu nhị này là một đứa nhỏ thực tốt, trăm ngàn lần không nên trách lầm hắn a.” Đây là thanh âm của một khách đang ở trong tửu lâu.
Tiếng động từ bên ngoài liên tiếp truyền đến, tranh cãi ầm ĩ ồn ào náo động làm cho người khác không thể sống yên ổn. Mà càng ngày càng có nhiều ngọn nến, còn có thêm nhiều cây đuốc, biểu hiện rằng người ở phía ngoài càng ngày càng nhiều.
Chu công tử vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, một lát sau, hắn chậm rãi cúi đầu, chậm rãi vươn bàn tay to thon dà , chậm rãi đặt ở trên vai đang hết sức run run co rúm của Lạc Tiểu Y. Hít một hơi, hắn chậm rãi nói: “Lạc tiểu công tử quả nhiên không phải là người thường!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện