Giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, công tử áo trắng phong độ tiêu sái đi ra. Hắn chậm rãi đến gần Mạc tiểu thư, thân áo trắng bị gió thổi bay phấp phới, hai tròng mắt hẹp dài đen như mực chuyển động, tình ý vô hạn nhìn về phía xe ngưạ, mà nữ tử kiều diễm kia cũng ngoái đầu nhìn lại mỉm cười với hắn.
Mà ở phía sau công tử áo trắng, mỹ nhân Nguyễn cô nương, giờ phút này trên dung mạo tuyệt mỹ, lại nổi lên một tầng tức giận và lo lắng, trong con ngươi ngập nước kia, có một loại ưu thương lưu chuyển khó mà nói thành lời.
Mỹ nhân đau lòng, mọi người đau xé ruột xé gan. Vù một tiếng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía công tử áo trắng kia, bừng bừng tức giận. Nhưng kỳ thật, càng nhiều là sự hâm mộ cùng ghen ghét.
Lạc Tiểu Y cũng rất ghen ghét nhìn công tử áo trắng kia. ***, tiểu tử này thật là có diễm phúc a, đã có một đại mỹ nhân như vậy còn không biết quý trọng, hắn lại muốn trái ôm phải ấp nữa chứ!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, công tử áo trắng đã đi tới trước xe ngựa của Mạc tiểu thư . Hắn nhìn Mạc tiểu thư ôn nhu cười, đưa bàn tay thon dài mà có lực của mình ra, Mạc tiểu thư nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, cố ý mà như vô tình liếc nhìn Nguyễn cô nương một cái, nàng cười càng thêm rạng rỡ. Ở trong nụ cười rạng rỡ đó, Mạc tiểu thư đã đem bàn tay nhỏ bé trắng noãn đặt vào lòng bàn tay của công tử áo trắng, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.
Mạc tiểu thư vừa xuống xe ngựa, trong mấy chiếc xe ngựa khác, cũng nhảy xuống bảy tám người. Ngoại trừ hai nha hoàn bên người của Mạc tiểu thư, thì mấy người còn lại đều là đại hán cường tráng.
Lạc Tiểu Y đang xem rất cao hứng, bỗng nhiên tay áo bị người khác kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sẫm của Tiểu Quang đã xuất hiện trong tầm nhìn của hắn: “Tiểu Nhất. Sao ngươi còn ở đây? Khách đến đông như vậy, chúng ta đang tối mặt tối mày tiếp đón nè.”
“A.” Vô tình lên tiếng, Lạc Tiểu Y lưu luyến nhìn đoàn người được tiền hô hậu ủng rầm rầm tiến vào cửa tửu lâu. Hắn chạy nhanh vài bước, cùng với Tiểu Quang đi xử lý mấy chiếc xe ngựa .
Làm xong mọi việc, Lạc Tiểu Y lập tức nhảy hai ba bước chạy tới đại sảnh. Ngó ngó, nhìn nhìn khách nhân ở đại sảnh, nhưng lại không thấy bóng dáng hai tiểu mỹ nhân kia.
Di, đúng rồi. chắc là đi tắm gội thay quần áo rồi. Sau đó mới đến ăn cơm. Bà nội nó. Phải đợi một hồi mới có thể xem náo nhiệt nữa a. Đang lúc Lạc Tiểu Y hai mắt loạn chuyển, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, tới đây một chút nào.”
Lạc Tiểu Y sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn khuôn mặt có vẻ gầy yếu kia. Người này môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, đôi mắt đen thùi lùi mỉm cười với hắn, một người mất tích đã lâu Lưu Thập Nhị công tử?
Nhìn thấy Lạc Tiểu Y còn đang sững sờ đứng tại chỗ. Lưu Thập Nhị công tử nhếch miệng cười, hai mắt dừng ở trên mặt hắn càng thêm ôn nhu vài phần: “Tiểu Nhất, như thế nào, không nhận ra ta sao?”
“Làm sao mà không nhận ra được ạ? Chỉ là một thời gian không thấy công tử tới, Tiểu Y còn chưa kịp phản ứng thôi.” Lạc Tiểu Y lập tức chạy chậm đi tới phía sau Lưu Thập Nhị công tử, cẩn thận đứng cách hắn hai cánh tay. Thắt lưng hạ xuống, cười hì hì nói: “Công tử có gì phân phó ạ?”
Ánh mắt của Lưu Thập Nhị đặt ở trên người hắn thu hồi đến trên mặt bàn, nhẹ nhàng nói nói : “Rót rượu cho bản công tử đi.”
“A? Vâng.”
Lạc Tiểu Y cẩn thận đi lên hai bước. Thấy tay của Lưu Thập Nhị vẫn an phận đặt ở một bên. Liền bưng bầu rượu lên nghiêng về phía trước cười hì hì nói: “Thập Nhị công tử, thời gian vừa rồi ngài đi đâu kiếm tiền ạ?”
Lưu Thập Nhị bưng chén rượu lên, nhấm nháp thưởng thức một ngụm. Cười nói: “Thế nào, Tiểu Nhất nhớ ta sao?”
Lạc Tiểu Y nghe vậy sửng sốt, đang chuẩn bị đáp lời, bỗng nhiên tay nhỏ bé cảm thấy ấm áp. Thập Nhị công tử vươn tay phải, đặt lên tay trái của hắn. Nắm tay trái của Lạc Tiểu Y, Thập Nhị công tử xoay trước xoay sau nhìn vài lần, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Tay thật xinh đẹp nhỏ nhắn trắng nõn nha, giống như tay ngọc của thiếu nữ vậy.”
***, ta lại phải bảo vệ trinh tiết bản thân rồi!
Tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y muốn