Hai tròng mắt của Lạc Tiểu Y đổi tới đổi lui, vòng vo một ngày, thẳng đến khi hốc mắt muốn đau, hai mắt muốn mờ, thì hắn cũng không nghĩ ra được chủ ý gì. Từng giờ từng phút từng giây trôi qua, ánh trăng cao cao đã treo trên bầu trời đêm, mấy vì sao nhấp nhánh sáng lấp lánh không ngừng, mà đầu của hắn, vẫn không mảy may nhảy ra nửa diệu kế .
Từ khi ba tiểu mỹ nhân quay trở lại phòng của mình, thì tửu lâu cũng bắt đầu thưa khách. Lạc Tiểu Y đem mọi chuyện còn lại giao cho Tiểu Quang xong, liền biến mất như một làn khói.
Nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, lại nhìn trang phục màu xanh của tiểu nhị nằm trên người mình, thân mình Lạc Tiểu Y như mèo, như gió, như sương, chạy lên lầu hai. Hắn nhìn chằm chằm vào sương phòng của Xảo Nương vài lần, rồi bước đến, cách sương phòng chừng hai mươi thước thì ngừng lại.
Đem thân mình co rụt lại, làm cho chính mình hoàn toàn ẩn vào trong bóng đêm. Lạc Tiểu Y vèo vèo vài cái, đã chui lên xà ngang . Ở nơi này, mấy ngày trước Lạc Tiểu Y đã tới một lần, lần đó là vì xem hái hoa tặc đại chiến cùng với con heo băng, còn lần này, hắn vẫn thực hiện kế cũ, đang bám sát, tiếp cận, theo dõi hai người Lam Hòa và Xảo Nương!
Hiện tại đã là giờ dậu, trong thành Lạc Dương là một mảnh im lặng, không hề có bất kỳ tiếng động nào. Lạc Tiểu Y dán lỗ tai lên vách tường, hai mắt mở thật lớn nhìn màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, có hai bóng ngườiđang ẩn ẩn hiện hiện.
Xảo Nương chậm rãi đứng dậy, vòng eo đung đưa đi đến trước người Lam Hòa. Đến trước người hắn thì nàng cười duyên một tiếng, tay mềm ngọc trắng xoa xoa khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của Lam Hòa, ánh mắt như si như say. Mất thật lớn khí lực, nàng mới làm cho chính mình tỉnh táo lại, cả người nàng có khuynh hướng đổ về phía trước, lộ ra cặp vú căng tròn , Xảo Nương mở đôi môi đỏ mọng lên. Ở bên lỗ tai Lam Hòa thở ra một hơi, mềm mại, đáng yêu đến tận xương nói: “Lam công tử, thời điểm không còn sớm, cho thiếp hầu hạ chàng nhé.”
Dứt lời, eo ếch của nàng vừa chuyển, mông ngọc mượt mà đã ngồi trên đùi Lam Hòa. Cười nói tự nhiên, Xảo Nương nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ cảm xúc nào của Lam Hòa thì ánh mắt nhanh chóng hiện lên một chút ảm đạm.
Tay ngọc xoa xoa bộ ngực rắn chắc của Lam Hòa. Xảo Nương chậm rãi đưa tay vào áo bào của hắn. Thanh âm có chút lo lắng nói: “Lam công tử. Từ năm kia, từ khi thiếp từ biệt chàng, thiếp mỗi ngày đều nghĩ về chàng. Trong hai năm này, thiếp vì chàng thủ thân như ngọc, vài lần suýt nữa mất trinh tiết vào tay người khác, công tử lần này đã mang thiếp về, chẳng lẽ không muốn thương yêu thiếp sao?”
Tay ngọc xảo diệu chuyển động ở trên đầu vú Lam Hòa, Xảo Nương dường như có chút giận dỗi, có chút vui mừng liếc nhìn Lam Hòa một cái. Thấy khóe miệng hắn tuy lộ ra một tia tươi cười nhợt nhạt , nhưng lại không có chút dao động nào, hai mắt lại có điểm thất thần , thì đôi mày nàng trói chặt, tiếp tục trầm xuống.
Thở dài một tiếng trong lòng, Xảo Nương cắn môi dưới, từ trên đùi Lam Hòa nhảy xuống. Ở trong sự kinh ngạc của Lam Hòa, nàng lui ra sau hai bước, mỉm cười nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên. Nước mắt ngập hai tròng mắt khóc ròng nói : “Công tử, ngươi không muốn thương yêu thiếp phải không?” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng đứng thẳng, nghẹn ngào xoay người.
Lạc Tiểu Y ở trên xà ngang, chỉ mơ hồ nhìn thấy động tác của hai người, Nhưng giọng nói, lại nghe được rõ ràng từng chữ. Hắn thầm nghĩ, sư phó nói đúng, nước mắt của nữ nhân đúng là một vũ khí lợi hại, bởi vậy ta mới thường dùng vũ khí này đánh cho chưởng quầy tơi bời. Ái chà, Xảo Nương thật cũng chẳng tài giỏi gì, cư nhiên lại dùng kế cũ của ta!
***, nàng này mặc dù là nữ tử thanh lâu, nhưng nghe nàng nói,có khả năng nàng vẫn là một mỹ nhân trong sạch. Ai ya, trinh tiết của công tử gia, sao có thể thuộc về loại nữ nhân này a? Không được, bất luận hôm nay như thế nào ta cũng phải ngăn cản chuyện này a.
Tìm một cái cớ cho hành vi của mình, Lạc Tiểu Y híp hai mắt lại chăm chú nhìn