Trong bóng đêm, hai mắt của Lam Hòa sáng ngời nhìn chăm chú vào Lạc Tiểu Y, công lực của hắn rất cao, có thể nhìn thấy rõ ràng, hai gò má Lạc Tiểu Y ửng đỏ, giữa đôi mắt to lộ ra một chút mê ly, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khiến hắn ngơ ngác nhìn không chớp mắt .
Hầu kết giật giật, hắn cố nén xúc động muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, Lam Hòa nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến mùi hương đặc biệt thơm ngát đang bay vào chóp mũi của hắn.
Rầm rầm rầm rầm!
Tiếng tim đập của hai người tích cực hưởng ứng lẫn nhau. Lạc Tiểu Y choáng váng, nặng nề choáng váng nhìn Lam Hòa, hắn hiện tại vừa nóng vừa mềm nhuyễn, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng.
Bỗng nhiên, Lam Hòa cười lạnh, ở trong tiếng cười lạnh, hắn vươn tay thon dài ra, chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y. Khi ngón trỏ của hắn chậm rãi di động đến khóe môi kia, thì Lam Hòa lạnh lùng nói: “Ngũ quan tinh xảo đẹp như con gái, cả người đều có một cỗ mùi hương thơm ngát tự nhiên. Trách không được Lưu Thập Nhị thật sự thích ngươi.”
Thanh âm của hắn rất lạnh, Lạc Tiểu Y chưa từng nghe câu nào lạnh như thế. Lạc Tiểu Y trợn to hai mắt nhìn hắn, giờ này khắc này Lam Hòa, rõ ràng đã trở thành một người xa lạ, ngôn ngữ lạnh như băng trái ngược hoàn toàn với cái vuốt ve ôn nhu của hắn.
Ngón trỏ lướt qua giữa hàng lông mày Lạc Tiểu Y, rồi nắm lấy cái cằm của hắn, sau đó chậm rãi chuyển tới cổ, Lam Hòa cười cười, nói: “Lạc Tiểu Nhất, không phải ngươi vẫn nói, bản công tử yêu người đồng tính sao? Hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi vinh hạnh này, cho ngươi thị tẩm, ngươi thấy thế nào?”
Dứt lời, Lam Hòa khẽ chuyển thân, cả người liền nằm ở bên cạnh Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y chớp mắt một cái, còn chưa rõ ý của hắn là gì. Bỗng nhiên trên người cảm thấy căng thẳng, trong nháy mắt. Cả người hắn và chăn bông toàn bộ đều bị nhấc lên, tiếp theo, một trận hoa mắt cháng váng, một cỗ lực lớn nâng thân thể nhỏ bé của hắn lên không trung, tiếng kinh hô còn chưa ra khỏi miệng, cả người hắn đã nằm gọn trên người Lam Hòa, mắt mở lớn, nhìn một khuôn ngực rắn chắc đang dần khuếch đại trước mặt của hắn.
Chỉ trong một khoảnh khắc. Lam Hòa và Lạc Tiểu Y đã thay đổi một tư thế hoàn toàn khác. Lúc này Lạc Tiểu Y nằm ở trên người Lam Hòa. Lạc Tiểu Y lại chớp mắt to một cái. Sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.
Hai mắt Lam Hòa, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn, thì khóe miệng giương lên, đồng thời, lạnh giọng cười nói: “Sao Tiểu Nhất vẫn còn ngẩn người? Mau dùng tài năng của ngươi để lấy lòng ta đi a.”
Sau khi nói xong, Lam Hòa thấy Lạc Tiểu Y vẫn chớp mắt nằm ở trên người mình. Một bộ dáng sợ hãi choáng váng, không khỏi khẽ hừ một cái thật mạnh, tay hướng cổ áo của hắn dò xét (mò mẫm). : ta cười chết đoạn này, LH ca ca không đợi được tự ra tay luôn rồi)
Ngay lúc hắn đưa bàn tay thon dài vào cổ áo của Lạc Tiểu Y, bắt đầu ở xương quai xanh nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đi vòng vòng, có xu hướng chuẩn bị muốn thăm dò *nhũ sữa thì Lạc Tiểu Y bỗng nhiên đánh rùng mình một cái. Cùng lúc đó, tiếng cười nhẹ không tình cảm chút nào của Lam Hòa truyền đến: “Lạc tiểu công tử không phải vẫn nói. Có tình cảm sâu như biển với bản công tử sao? Bản công tử đã oan uổng gánh cái danh đoạn tay áo. Nhưng vẫn chưa có dịp nào nhấm nháp qua Tiểu Nhất cả. Cũng được, từ trước đến giờ ta chỉ có hứng thú đối với nữ nhân. Nhưng ngày hôm nay, ta muốn xem thử tiểu tử ngươi có cái gì khác với bọn họ!”
*hai cái ở trên ngực con gái ấy nhá ^.^
Giọng nói tuy lạnh như băng, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ tức giận cùng giãy dụa khó tả!
Tay hắn lạnh như băng đưa vào trong áo, kích hoạt hệ thống nổi da gà trong cơ thể Lạc Tiểu Y, đồng thời, cũng giúp Lạc Tiểu Y hoàn toàn thanh tỉnh lại.
“A ——”
Một tiếng hét thảm xé rách không gian yên tĩnh, yết hầu vừa kêu thảm, Lạc Tiểu Y vừa nhanh chóng vươn hai tay chụp lấy bàn tay đang đặt trên người mình của Lam Hòa.
Lúc này, thân thể theo bản năng rèn luyện lâu dài mà ngửa về phía sau! Lam Hòa nhìn, chỉ thấy Lạc Tiểu Y lộn một vòng tuyệt đẹp, đã rơi xuống cửa phòng ở xa xa. Hai chân hắn vừa mới rơi xuống đất, liền nhanh chóng xoay người một cái, như chim sợ cành cong, điên cuồng nhảy vào trong bóng đêm.
Mặc dù tiểu tử này đã chạy thẳng ra bên ngoài rồi, nhưng tiếng kêu thảm thiết ở trong miệng hắn vẫn chưa lúc nào dừng lại.
Thanh âm thảm thiết kêu rất dài, thật sự đã bay thẳng lên tận trời cao, có khi vòng lượn ba ngày vẫn không dứt ấy chứ! Trong khoảng thời gian ngắn, vô số đèn đuốc sáng choang, trong từng đợt tiếng bước chân dồn dập, một đám thanh âm khẩn trương truyền đến: “Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Dường như là thanh âm của tiểu nhị Tiểu Nhất, không phải gặp bọn cướp chứ?”
“Tại sao lại kêu thê thảm như vậy? Chết người à?”
“Mẹ nó, tối hôm nay thật là quái dị!”
Trong tiềng ồn ào liên tiếp, thanh âm khàn khan của Lạc Tiểu Y dừng lại, hai tay ôm cơ thể đang run rẩy.
Mắt phát hiện bên cạnh mình tụ tập một đống người. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, hai tay hắn vội